MeMaria.org
Radio Giờ Của Mẹ - Giờ Bình An - Giờ Tin Yêu - Giờ Hy Vọng
(714) 265-1512. Email: Kim Hà
banner
Google Search
memaria www  

Local Search
PayPal - The safer, easier way to pay online!
top menu :: mẹ maria
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
  
Nhờ Ơn Đức Mẹ Mà Hết Què
Thứ Bảy, Ngày 31 tháng 1-2015
Nhờ ơn Đức Mẹ mà hết què
Ông Phêrô Sửu, thuộc giáo xứ Thanh Hóa, Bảo Lộc, giáo phận Đà-lạt, đã kể lại việc mình được ơn lạ đặc biệt của Đức Mẹ như sau:
"Năm ấy tôi lên 14 tuổi, cha mẹ cho tôi đi học. Một hôm bỗng thấy hai đầu gối tê tê, buồn buồn, có phần đau nhức… đang đi có lúc phải ngồi bệt xuống, một lúc lâu mới đứng dậy được. Về mách với mẹ, mẹ lại mắng:
- “Cứ vật nhau mãi với trẻ con, đau gì mà đau!” Chừng một năm tôi không còn đi được nữa, bấy giờ cha mẹ mới lo tìm thầy chạy thuốc, nhưng quá rồi, vô ích, tiền mất tật mang, nhà nghèo hết tiền uống thuốc. Cha tôi bảo:
-- “Thôi, nó chịu tật vì bệnh gia truyền rồi, ông nội nó cũng vậy, chịu què đến chết, không tài nào chữa được.”
 
Tôi nay què thật. Sau đó hết đau nhưng đã thành tật: chỉ ngồi, muốn xê dịch phải nhảy chồm như con cóc, hai bàn tay thành chín dạn, ai thấy cũng cười, trẻ con chế nhạo! Nhưng Chúa thương, cho tôi làm việc như người lành lặn. Tôi chuyên môn làm nghề đơm tôm cá. Người ta lội xuống nước đến đầu gối; tôi lội xuống thì nước đến cổ, đến cằm, thế mà tôi vẫn kiếm được nhiều cá, tôm hơn người, và mẹ tôi đi bán cũng đắt hàng hơn người khác, khiến có người ghen: có tật có tài. Phần tôi, tôi tin chắc Đức Mẹ thương vì gia đình tôi nghèo, cha tôi yếu bệnh, đến khi tôi được 30 tuổi thì cha tôi không làm gì được nữa, chỉ còn mẹ, tôi và một em gái. Cha tôi bây giờ chỉ lo đi giúp đỡ kẻ liệt, đọc sách, mời cha xức dầu hoặc đưa của ăn đàng .v.v…
 
Một hôm cha tôi giúp một kẻ liệt nhà giàu, ông có nhiều ảnh thánh, hôm ấy ông mua được bức ảnh Đức Mẹ mới tinh, về treo trên bàn thờ, còn bức ảnh cũ ông bảo treo nhà dưới. Đó là ảnh Đức Mẹ hồn xác lên trời, cha tôi xin, ông liền cho ngay; cha tôi mang về bảo tôi sửa bàn thờ và treo lên rồi bắt tôi mỗi ngày ba buổi: sáng, trưa, tối đến trước ảnh đó ngắm và đọc 50 kinh mân côi, cầu xin với Đức Mẹ cho đứng lên được mà đi nhà thờ cho người ta khỏi chia trí. Tôi mừng lắm, tuân theo lời cha dạy, mỗi lần đến trước ảnh Đức Mẹ, tôi lần chuỗi sốt sắng và tha thiết cầu xin với Mẹ, cho tôi đi đứng như thường, kẻo mỗi lần lên rước lễ mà nhảy như cóc thì cả nhà thờ chia trí lắm.
Thi hành như lời cha dạy được bốn tháng, một hôm, tự nhiên tôi muốn đi xưng tội mà nhà tôi ở xa nhà xứ độ ba cây số, đường đất bị mưa lầy lội, nếu tôi cứ chồm nhảy sẽ lấm bẩn hết quần áo. Vì thế mẹ tôi phải cõng đi. Nhưng vì già yếu, cõng được một quãng thì mệt, liền đặt tôi xuống, tôi cởi áo quần dài, mặc quần cụt nhảy mà đi để mẹ tôi khỏi phải cõng. Đến nhà xứ, vào nhà quen trọ, thôi thì người lớn trẻ con bu nhau lại xem tôi và cười nhạo. Tôi xấu hổ quá, nhưng cắn răng chịu đựng. Tối đến tôi nhảy đi xưng tội. Sáng mai, tôi nhảy đi lễ, ngồi tựa cột dưới cuối nhà thờ. Lúc lên rước lễ, tôi nhảy lên làm cho mọi người chia trí. Sáng ngày thứ hai, tôi nhảy ra nhà thờ thật sớm, lên ngồi với trẻ con cho gần cung thánh để dễ nhảy lên rước lễ. Nhưng lúc đọc Phúc Âm, mọi người đứng lên cả, tôi cứ ngồi, liền bị ông quản đánh cho một roi và mắng:
- “Thằng lười, Phúc Âm mà không đứng! Đi lễ làm gì!" Tôi đành nín thinh chịu trận.
 
Sáng hôm sau, tôi đi lễ không dám ngồi với trẻ con nữa, tìm cột cuối mà dựa. Lễ xong, mọi người ra về cả, một mình tôi ở lại, tôi nài xin với Mẹ cho tôi được đứng lên dễ dàng, để đi lễ, rước Chúa .v.v… Tôi nài xin rất tha thiết, sốt sắng, thỉnh thoảng ngó xuống chân mà khóc… thầm thĩ giờ lâu, bỗng có tiếng lương tâm xúi giục “bám vào cột mà đứng”. Tôi liền bám hai tay vào cột, rướn mình lên, thấy nhẹ nhàng và đứng thẳng lên được. Tôi cứ đứng yên như người mê hoảng, chẳng biết gì, một lúc định thần lại, tưởng mình mơ, mà quả thật mình đã đứng được. Tôi bỏ hai tay ra, cám ơn Chúa và Đức Mẹ, ra cửa nhà thờ, nhưng sợ người ta thấy mà bỡ ngỡ, liền bỏ hai tay xuống mà nhảy như trước để về nhà trọ. Đến nhà, tôi đứng lên, kêu người nhà ra xem…cả nhà bỡ ngỡ vui mừng. Tôi từ giã nhà trọ trở về nhà mình. Cả nhà vui mừng quá quì xuống tạ ơn Chúa và Đức Mẹ. Tin này vang ra nhanh chóng, nên làng nước tuốn đến hỏi thăm và xem sự lạ chật ních nhà. Bấy giờ tôi đã được 40 tuổi, bị què 26 năm. Từ lúc tôi đứng lên được, đi được, thì chân tôi nở nang lớn dần đều đặn như chân thường chứ không gầy còm khô đét như lúc có tật.
 
Đức Mẹ đã thương cho tôi khỏi què, tôi định sẽ "đi ở" giúp các cha, đêm ngày làm tôi Chúa sau khi lo liệu gia đình cho em gái, nhưng thánh ý Chúa lại khác. Sau một năm lành bệnh, cha tôi tỏ cho tôi biết: năm trước đi giúp kẻ liệt, có một ông nhà giàu ốm nặng, trối lại: hễ ông chết, giao phó đứa con gái duy nhất của ông cho cha tôi, để cho con ông và con cha tôi thành gia thất, vì cô ta là con út mà mẹ đã mất. Cha tôi hỏi ý tôi, tôi xưng thú với cha, mình đã 42 tuổi, xấu xí, ai chịu ưng. Nhưng việc phải đến đã đến, cha Giuse Maria Uy, chánh xứ Phúc Lang, Thanh Hóa đã làm phép cưới cho chúng tôi. Chúa đã ban cho chúng tôi được 8 đứa con, bốn trai bốn gái. Chúa cất về trời hai trai, hai gái lúc sơ sinh.
 
Năm nay tôi 64 tuổi, tôi và bạn tôi muốn đăng lên báo câu chuyện của tôi, để cám ơn và cao rao lòng nhân lành hay thương xót của Đức Mẹ, để tôi được thỏa mãn lòng đền ơn Đức Mẹ trước khi nhắm mắt.
(Fr. J. Nguyễn Tri Ân OP, Tháng Mười, Tháng Mân Côi Đức Bà. Chân Lý xuất bản 1964, trang 224-230)
My healing through the intercession
of the Blessed Mother
Mr. Peter Suu, relates the true story of himself as followsThe year I was 14 my parents allowed me to go to school.  One day both my knees felt a little numb and ached while I was walking. I had to sit down about 10 minutes or longer before I could stand up and walk. When I told my mom about my situation she did not believe me.  She said,  "You wrestle with other children and do not have any problem.”  But about a year later I could not walk.  At that time my parents looked for doctors to cure me.  My parents were too poor to continue bringing me to a doctor or to buy medicine.   My grand
father was in the same situation .  He would have to remain crippled until his death because he could not be cured, my father said.
 
I really became a crippled person. I could only sit.  If I wanted to move, I had to use two hands to lean on the ground and jump as a frog.  Children, especially, would laugh when they saw me.   But God loves me. He gave me work as if I were a normal person.  My job was to catch fish.  When the others went into the water, the water went up to their knees.  When I went into the water, it came up to my neck and my chin, but I still caught more fish than the others.  My mother also sold the fish easier than the other sellers who were jealous because I was crippled, but had a talent.  My mother and I believed that the Blessed Mother loves us because our family is very poor. 
 
When I was 30 years old, my father was in bad health.  Only my mother, my younger sister, and I were working.  My father only went out to visit, pray and bring Holy Communion to the sick.
 
One day my father helped a sick man who had many holy pictures.  That day the sick man had just bought a new picture of the Blessed Mother.  He hung the new picture on the altar and he told someone to hang the old picture in the servants’ quarters.  The old one was the
picture of the Blessed Mother's soul and body going to Heaven.  My father asked the man for it and he gave my father the picture right away.  My father brought the picture home and asked me to prepare the altar to hang up that picture.  He also told me to say the Rosary three times every day, in the morning, noon, and afternoon, before the picture of the Blessed Mother.  I asked the Blessed Mother to cure my sickness so I could stand up to go to Church, and for no one to be distracted because I jump as a frog.  I was very happy.  Every day, before the picture of Blessed Mother, I prayed the Rosary very fervently.
 
I carried out my father's wishes for 4 months.  One day I  naturally  wanted to go to confession, but from my house to the Church was far, about 3 kilometers.  The road was rain-soaked and muddy.  If I jumped like a frog, my clothes would be very dirty; therefore, my mother had to carry me on her back.  My mother was old, so after she carried me a distance she felt tired and she had to put me down.  I took off my clothes and wearing only short pants I jumped the rest of the way for my mother was still too tired.  When I came to the house of my parents’ friend near the Church many people came to see me and they laughed.  It made me feel so ashamed, but I silently endured.  In the afternoon I jumped to the Church for confession.  In the morning I jumped to Church for Mass.  I sat at the back of the Church.  But when I jumped to go to receive Holy Communion, it made many people take their minds away from the Mass.  In the morning of the next day, I jumped to the Church early and I sat in the row of seats near the altar.  When the Priest read the Gospel, everyone stood up except for me.  I was berated with a cane rod by an elder of the Church, and he said:  “The Priest read the Gospel, but you were too lazy to stand up.  What do you go to Mass for?"   I remained quiet and endured.
The next day, I was afraid to sit in the row of seats for children, but I saw a pole in the back that I could lean on.  The Mass ended and  everyone went home.  Only I stayed and I prayed with the Blessed Mother that I could stand up and go to Mass and receive Holy Communion.   I beseeched Blessed Mother very earnestly and sometimes I looked down to my legs and cried.  I prayed a long time, and then I heard the words inside me say, “Hold on to the pole and stand up”.   I put my two hands on the pole and tried to stand up.  It felt very easy and I stood up.  As I stood there it felt like I was dreaming.  I did not understand what was happening.  It took me a long time that day to realize I could stand up without holding on to the pole.  I thanked God and the Blessed Mother.  But I was afraid if I stood and walked like a normal person others would see me and they would draw more attention to me; therefore, I sat down and jumped as a frog to go back home.
 
I came home, stood up, and called everyone to come see.  All the people in the house felt strange and very joyful.  We were all so happy and we all knelt down and thanked God and the Blessed Mother.  This news went very fast to the entire village.  Many people came to our house to see the strange happening.  At that time I was 40 years old and had been a crippled person for 26 years.  From then on I could stand up and walk. My legs are as well developed as those of normal people, they are no longer as thin as a lath like I was when I was a crippled person. 
                                                          
The Blessed Mother loved me and asked the Lord for my healing.  In my mind I thought that I would go to be “a servant” for a priest, and day and night be a servant for God, after I assisted my younger sister with her family.  But the holy idea of God is different.
 
A year after I was cured, my father let me know that a year ago he went to help a rich man who had a serious illness.  The rich man said to my father, "If I die from my illness I want to entrust my daughter to you to give to your son so that they will become husband and wife."  The rich man was concerned about his daughter because she was the youngest of his daughters and her mother had passed away.  My father asked me if I wanted to get married.  I told my father, "I am 42 years old and ugly.  Who would want to marry me?"  But the marriage did happen. Father Joseph Maria, the Pastor of Phuc Lang Church, performed a marriage for me and the daughter of the rich man.  God gave us 8 children, 4 boys and 4 girls.  God took 2 boys and 2 girls at birth. 
 
Now I am 64 years old. My wife and I agreed to have a short story about my life written and put in the newspaper with the purpose of specially thanking the Blessed Mother for her intercession to God on my behalf so I can feel comfortable before I die ./.
 
Print In trang | sendtofriend Email | back Trở về
  
Tin/Bài mới
Thơ Kính Đức Mẹ Lộ Đức (2/11/2015)
Ðức Mẹ Lộ Ðức, 11/2 (2/11/2015)
Đức Mẹ Lộ Đức Tại Việt Nam (2/8/2015)
Mẹ Đã Chọn Lavang Mà Hiện Đến Giữa Thời Ly Loạn Khốn Khổ Trăm Bề! (2/7/2015)
Kính Mừng Maria Đầy Ơn Phước (2/2/2015)
Tin/Bài khác
Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời, Cầu Cho Chúng Con, Lm Antôn Nguyễn Văn Độ (1/1/2018)
Sự Suy Tưởng Của Đức Mẹ ! (1/1/2018)
Tình Mẹ (1/1/2018)
Nữ Vương Hòa Bình, Lễ Mẹ Thiên Chúa, Lm Giuse Nguyễn Hữu An (1/1/2018)
Chúng Con Ở Nơi Khóc Lóc Than Thở Kêu Khẩn Mẹ Thương! (1/26/2015)
MeMaria.org -- Từ 15/4/1999 lần truy cập -- Kim Hà [Valid RSS]
Copyright © 2011 www.memaria.org. All Rights Reserved. Powered by VNVN System Inc.
Best view with IE 7.0, Fire Fox, resolution 1024x768