KHOẢNG LẶNG GIÊSU
Đêm khuya tĩnh mịch mình ên Chúa Giêsu ngước mắt lên phía Trời Vừa lo sợ vừa đơn côi Đâu ai hiểu thấu Con Người Giêsu
Các môn đệ vẫn vô tư Lòng Thầy nặng trĩu mà trò ngủ ngon Tay nâng chén đắng mà run Nhưng vì tuân phục vẫn cầm uống thôi
Đêm nay đêm cuối cuộc đời Bao nhiêu tâm sự rối bời tâm can Bằng lòng chết cứu nhân trần Chữ Yêu luôn mãi đẹp bên chữ Tình
Ý Cha mầu nhiệm, chí minh Chết đi là để phục sinh vĩnh hằng
TRẦM THIÊN THU
VỀ NÚI SỌ
Đường về Núi Sọ âm u Thập hình mình Chúa Giêsu lên đồi Thân tàn tạ, xác rã rời Đường đi không thẳng, gập ghềnh, nhấp nhô
Kẻ mai mỉa, kẻ cười chê Kẻ khinh, kẻ ghét tư bề bủa vây Trời cao đổ nắng gắt gay Mệt nhoài Chúa ngã sóng soài mấy phen
Đường về Núi Sọ đi lên Mà sao Thập Giá như thêm nặng nề Tới nơi, kẻ giữ, kẻ đè Chân tay bị đóng đinh vô Thập Hình
Treo cao giữa lũ vô tình Chúa Giêsu chịu hành hình thê lương Người qua, kẻ lại khinh thường Kẻ như xem kịch, xem tuồng, khác chi
Kẻ bàng quan, kẻ vô tư Kẻ thì thách thức: “Xuống đi, tin liền” (*) Hai bên hai kẻ bất nhân Chúa Giêsu chẳng oán than một lời
Đường về Núi Sọ chơi vơi Xin cho con biết suốt đời cố leo Leo cao tới Đỉnh Tình Yêu Qua từng nấc khổ, nấc đau,… với Ngài
Đường về Núi Sọ là đây Hoang vu chiều vắng, đọa đày vì yêu
TRẦM THIÊN THU (*) Mt 27:40-42; Mc 15:32.
|