THA THỨ NHƯ ĐÃ ĐƯỢC THỨ THA (Lm. Xuân Hy Vọng)
Kính
thưa cộng đoàn Phụng vụ, chúng ta đã từng nghe ít nhiều câu nói của Đức Giê-su
“ai yêu mến nhiều thì sẽ được thứ tha nhiều” (x. Lc 7, 47). Thiết nghĩ,
nếu chúng ta thật sự yêu mến Thiên Chúa thì chúng ta sẽ nghiệm thấy chúng ta được
tha thứ vô vàn; và nếu chúng ta yêu thương anh chị em thật tình, yêu như yêu
chính bản thân mình, thì chúng ta cũng sẽ tha thứ cho anh chị em mình nhiều, bất
luận họ ra sao, hoặc bất luận lỗi lầm của họ thế nào!
Các
bài đọc hôm nay phát hoạ rõ ràng cách thức Thiên Chúa tha thứ cho chúng ta, và
Ngài đòi hỏi chúng ta cũng sống thứ tha cho anh chị em như vậy. Mỗi khi chúng
ta mắc lỗi phạm đến Chúa hay anh chị em, chúng ta đều mong muốn được tha thứ
ngay, tha thứ liền và tha thứ một cách nhanh chóng như lòng kỳ vọng. Nhưng khi
anh chị em trót gây ra lầm lỗi, sai phạm đến chúng ta thì dường như chúng ta chẳng
chịu tha, hoặc chần chừ, có khi giữ mãi trong lòng cho tới lúc nhắm mắt suôi
tay. Thật tiếc cho chúng ta nếu đang trong tình trạng hay tâm trạng như thế, vì
một lẽ chắc chắn là lòng bất an, ray rứt, tâm bất tịnh, cồn cào, não ruột; còn
người mắc lỗi có như vậy hay không, chúng ta không biết, và thậm chí cũng không
cần biết tới! Có lẽ họ vẫn vui tươi với cuộc sống hằng ngày, họ vẫn ung dung tự
tại như bao người khác…, nhưng tâm hồn chúng ta (là những người không tha thứ,
không chịu tha thứ, không muốn tha thứ) sẽ chẳng nguôi ngoai, trái lại, luôn thổn
thức, và cuộc sống chúng ta chẳng mấy vui tươi, hân hoan thật tình.
Để
hiểu rõ hơn Thiên Chúa yêu thương, tha thứ chúng ta đến mức độ nào, và Người
đòi hỏi chúng ta tha thứ cho anh chị em ra sao thì chúng ta cùng tìm hiểu một
chút về bản văn gốc của dụ ngôn trong bài Tin Mừng hôm nay. Bản văn tiếng Việt
dịch là: tên đầy tớ nợ ông chủ 10 ngàn nén vàng/bạc, còn người bạn của hắn thì
nợ hắn 100 nén bạc. Nếu so về số lượng 10 ngàn nén vàng/bạc với 100 nén bạc,
thì chúng ta cũng thấy cũng khá nhiều (gấp 100 lần). Tuy nhiên, nếu nhìn bản
văn gốc thì chúng ta càng ngạc nhiên, và hiểu rõ hơn ông chủ trong dụ ngôn đã
tha thứ cho tên đầy tớ nhiều như thế nào. Người tôi tớ nợ ông chủ 10 ngàn talanton
(đơn vị nén vàng/bạc Hy Lạp) và bạn của hắn nợ hắn chỉ có 100 denarii
(đơn vị nén bạc Hy-La, số ít là denarius). Theo cách tính thời đó, 1 talanton
khoảng 6 ngàn denarii, 1 talanton ngang bằng tiền lương trong
vòng 20 năm (tương đương với $1000-$30000/1 ngày), và 1 denarius tương
đương với tiền lương một ngày công cho thợ không lành nghề. Như vậy, người đầy
tớ nợ ông chủ 10 ngàn talanton (tương đương với 10000 x 20 năm = 20 vạn
năm lương), nghĩa là cả đời cũng không thể trả hết (vì đời người dài nhất cũng
chỉ 100 năm là cùng!) Ngược lại, người bạn của tên đầy tớ chỉ nợ y 100 denarii
(tương đương 100 ngày lương), nghĩa là có thể hoàn trả lại, mặc dù phải mất hơn
3 tháng lương mới thanh toán được.
Với
món nợ mà cả đời, thậm chí tính luôn tổng số đời của họ hàng thân tộc của tên đầy
tớ cũng không thể trả hết được, nhưng ông chủ đã dủ lòng thương xót, tha bổng
cho hắn vô điều kiện; nhưng y lại không thể bỏ qua hoặc gia hạn cho người bạn y
món nợ có thể hoàn trả lại, tuy mất nhiều thời gian, hoặc phải đánh đổi nhiều
thứ để dành dụm ngõ hầu thanh toán cho y!
Chúng
ta nợ nhau với những món nợ có thể thanh toàn ở đời này hoặc không đáng kể,
nhưng chúng ta lại không tha thứ cho nhau, không bỏ qua cho nhau, thì làm sao
Thiên Chúa tha cho chúng ta món nợ mà thậm chí hết đời này cũng chưa thể thanh
toán được! “Người này tích lòng giận ghét người kia, mà dám xin Chúa
cứu chữa sao? Nó chẳng thương xót người đồng loại với nó, mà còn cầu xin tha thứ tội lỗi nó
làm sao?” (Hc 28, 3-4).
Dân
gian có câu: “nhất quá tam” hoặc “quá tam ba bận”. Đơn giản, khi chúng ta làm
gì, khi mắc lỗi, cũng như khi tha thứ, thông thường tới ngưỡng tối đa là lần thứ
ba. Tương tự như suy nghĩ của người Do Thái nói chung và Phê-rô nói riêng, tha
đến lần thứ bảy là tuyệt vời, trên cả lòng mong đợi, và quá ư quảng đại rồi! Mặc
khác, Đức Giê-su là người Do Thái, biết rõ tâm tư, và văn hoá Do Thái, đáng lẽ
Ngài hoan nghênh, thậm chí nên tán thưởng Phê-rô khi Ngài nghe ông bộc bạch về
việc ông tha thứ đến bảy lần chứ! Và nếu thử đặt mình vào tâm trạng của Phê-rô,
có lẽ chúng ta cũng sẽ nghĩ như ông là: chắc Thầy Giê-su vui lắm đây, khi nghe
những lời này! Tuy nhiên, câu trả lời của Đức Giê-su khiến Phê-rô, các môn đệ
và cả chúng ta nữa phải sửng sốt, kinh ngạc, bởi lẽ nó vượt xa, vượt trên những
mặc định của Phê-rô tha thứ tối đa là bảy lần, còn mặc định của chúng ta thứ
tha tối đa ba lần, đó là: “tha đến bảy mươi lần bảy” (770),
nghĩa là tha thứ mãi hoài (x. Mt 18, 22).
Khi
đề cập tới việc tha thứ, sống vị tha với anh chị em, thì vô vàn lí do mà chúng
ta thường giữ khư khư như thể vũ khí để biện minh cho hành vi không tha thứ của
mình cho anh chị em, thí dụ: người ấy không xứng đáng được tha thứ (không xứng
đáng với sự tha thứ của tôi, hoặc không xứng đáng được tôi tha thứ); lỡ họ tái
phạm sau khi được tha thứ thì sao, đành rằng nói tha rồi; nhưng đụng chuyện gì
đó thì ‘lôi ra’ hay nhắc lại bổn cũ để hạ thấp hoặc mày nheo, đay nghiến anh chị
em…v, v…; tôi tha cho họ rồi, nhưng ai thứ tha cho tôi, hay ai sẽ tha thứ cho
tôi…Thật ra, nếu mà Chúa cũng nghĩ như chúng ta thì chắc hẳn chúng ta sẽ chẳng
bao giờ được thứ tha, chẳng bao giờ được bình tâm, an lòng, chẳng thể yên thân!
Nhưng may thay, Chúa không eo hẹp, ích kỷ và khăng khăng vào nhận định của bản
thân; trái lại, Ngài rộng lượng, đầy khoan dung nhân hậu, chậm bất bình, và rất
mực xót thương chúng ta, bất luận khi chúng ta tội lỗi hay sống tốt lành, thánh
thiện.
Vì
lẽ, Thiên Chúa chẳng bao giờ muốn kẻ tội lỗi, kẻ gian ác phải chết (x. Ez 18,
23; Lc 5, 32) và chẳng giữ mãi lỗi lầm, việc làm xấu xa của chúng ta, hay Ngài
không chịu bỏ qua hay tha thứ cho chúng ta đâu! Tuy nhiên, nếu chúng ta không
biết tha thứ cho anh chị em, thì lời cảnh báo của Đức Giê-su sẽ thành hiện thực
ngay cả ở đời này “Vậy Cha Ta trên trời cũng xử với các con đúng
như thế, nếu mỗi người trong các con không hết lòng tha thứ cho anh em mình”
(Mt 18, 35). Sau cùng, chúng ta nên khắc ghi lời trong sách Huấn Ca và luôn rộng
lòng tha thứ cho anh chị em như chúng ta đã-đang-sẽ được thứ tha, “Hãy nhớ đến
ngày tận số mà chấm dứt hận thù, nhớ mình sẽ phải hao mòn và phải chết mà trung thành
giữ các điều răn. Hãy nhớ kính sợ Thiên Chúa, và đừng giận ghét kẻ khác. Hãy nhớ
đến giao ước của Đấng Tối Cao, và hãy bỏ qua sự lầm lỗi của kẻ khác”
(Hc 28, 6-7). Lúc ấy và chỉ khi ấy, “bạn cầu khẩn, tội lỗi bạn sẽ được tha”
(x. Hc 28, 1).
Nào
chúng ta cùng nhìn lại đời mình, nhìn lại tâm hồn mình, nhìn lại thời gian qua,
nhất là những khi chúng ta cảm nghiệm sâu sắc tình Chúa thứ tha, cũng như nhiều
lần chúng ta chưa sống giới răn yêu thương, chưa mở lòng thứ tha cho anh chị
em. Và trong tâm tình đó, chúng ta cùng nguyện cầu:
Lạy
Chúa giàu lòng xót thương
Xin
cho con yêu thương như Chúa hằng thương yêu
Xin
cho con tha thứ như Chúa hằng thứ tha
Xin
cho con mở rộng lòng như lòng Chúa mãi rộng mở
Xin
cho con bỏ qua lầm lỗi của anh chị em như Chúa hằng bỏ qua cho con.
Amen!
Lm.
Xuân Hy Vọng
|