NIỀM HY VỌNG VINH QUANG
CÁNH-CHUNG
Trước
đây, ý tưởng tận thế là điều
người ta nghĩ rằng chỉ mình TC làm
được, cách nào đó không ai có thể biết
trước: chẳng hạn Người ngưng hoạt
động, hoặc Người gây nên một biến
cố đại họa nào đó… Trước thời
nguyên tử, người ta không thể nào tưởng
tượng có một guồng máy các yếu tố vũ
trụ nào có thể đưa đến một cuộc
hủy diệt toàn thể loài người. Nhưng từ
nay, mối đe dọa lớn lao ấy – như thanh
gươm Damoclès - treo lơ lửng trên đầu số
mạng của tất cả thế giới...
Thế
giới ở thời đại nguyên tử, sống trong
gọng kềm của lo âu kinh hoàng. Chỉ cần
đọc các báo chí, xem truyền hình, nghe đài loan tin
đây đó : không kể các cuộc chiến tranh cục
bộ, những cuộc khủng bố, những thiên
thạch đe dọa đâm vào địa cầu, v.v… thì
khắp nơi trên thế giới người ta còn lo
sợ đại họa “vũ khí hoá học”,“vũ khí
hạt nhân”…, tiềm ẩn một sự hủy diệt
bằng hạch tâm… (HC Mục Vụ, số 80-81). Các
tiềm thủy đĩnh nguyên tử mang hàng chục
hỏa tiễn đa đầu đạn hạt nhân có
thể bất thình lình, do một tín hiệu bí mật
từ thượng cấp (bấm nút), phóng lên các
đại lục cả một cơn mưa lửa
khủng khiếp có sức tàn phá hàng triệu lần
hơn Hiroshima và Nagasaki.
Đừng
tưởng, chỉ nơi nào trúng bom nguyên tử, nơi
ấy mới bị hủy diệt! Bom nguyên tử không
phải như bom thường: chỉ cần vài quả ném
xuống ở một vài địa điểm, là cả
địa cầu tràn ngập “mùa đông nguyên tử” (hiver
atomique) và chết hết (theo tạp chí Spoutnik,
10-1984)…Đủ biết: hiểm họa tiêu diệt nhân
loại không phải là chuyện tưởng tượng…
Hơn bao giờ hết, tất cả nhân loại
đều lo âu, khắc khoải…
Nhưng
hình như nhân loại không có lối thoát… Đi đâu bây
giờ?… Người ta đang cảm thấy mình bị
kẹt trong ngục tù địa cầu. Các nhà bác học
có kịp di tản loài người đến các hành tinh
khác trước khi trái đất bị nổ tung
dưới các bom đạn nguyên tử, bom khinh khí, vũ
khí hóa học không?… Hay là đấy chỉ là một mơ
tưởng không thực hiện nổi…?
Không cần nói đến những mầm
mống đe dọa hủy diệt nhân loại khủng
khiếp nêu trên…, chỉ cần nói đến bệnh
HIV/SIDA và bệnh UNG THƯ đang đe dọa tiêu diệt
hàng 100 triệu nhân mạng từ đây nếu không tìm ra
được vắc-xanh (vaccin) chữa trị! Rồi ai
cũng thấy nhiều vùng rộng lớn trên hành tinh
đang gặp cảnh bần cùng, đói kém chết
người. Còn thấy kết tụ ở chân trời
“những điểm tử vong đen tối hơn
nữa” do việc phá thai, tự sát… đủ mọi hình
thức…
Hình như lời tiên báo của CG về
thời chung tận thế giới bắt đầu
thực hiện?
“Sẽ có
điềm lạ nơi mặt trời, mặt trăng và
tinh tú… Dưới đất, các dân hồi hộp vì
biển gầm, sóng vỗ. Người ta mất vía vì
sợ, vì chờ không biết những gì sẽ giáng
xuống trên thiên hạ, bởi chưng các tầng trời
bị lay chuyển” (Lc 21.25-26).
Bởi vì nhân loại đằm mình trong
tội, nên lo âu là số phận không tránh khỏi: Gieo gió,
gặt bão! Các sách Khôn ngoan mô tả cuộc sống nhân
loại bị bao vây trong nỗi lo âu triền miên:
1 Kể từ khi
từ lòng mẹ sinh ra, cho đến lúc trở về lòng
đất mẹ, mang thân phận con người,
ai cũng canh cánh bên lòng một nỗi lo,
là con cháu A-đam, nợ phong trần đương nhiên
phải trả.
2 Điều không ngừng ám
ảnh khiến lòng người sợ hãi âu lo, là cứ
phải nghĩ rằng mình đang chờ chết.
3 Từ bậc vua chúa trên ngai vinh
hiển
đến kẻ cùng đinh chân lấm tay bùn,
4 từ người cân đai áo
mão đến kẻ khố rách áo ôm,
ai cũng đều giận dữ, ghen tương,
đều băn khoăn, lo lắng, rồi sợ
chết, rồi hận thù cãi cọ.
5 Lúc nghỉ ngơi trên
giường,
giấc ngủ ban đêm lại khơi lên những ý
nghĩ khác.
6 Vừa mới nghỉ - có
nghỉ cũng như không -,
mà trong giấc mộng, y như giữa ban ngày,
người ta hốt hoảng trước cảnh mình nhìn
thấy,
chẳng khác chi kẻ trốn khỏi chiến
trường.” (Hc 40.1-6).
“Tình
trạng lo âu, căng thẳng và khủng hoảng làm giao
động lòng con người không chỉ do ngoại
giới, mà còn bắt nguồn từ nội giới con
người. Công Đồng Vat.2 đã nhận
định : “Những chênh lệch đang dày vò thế
giới ngày nay gắn liền với một tình trạng
mất quân bình cơ bản nằm sâu tận đáy lòng con
người. Thật vậy, ngay chính trong con người
chất chứa nhiều yếu tố xung khắc nhau…
Bởi đó con người bị phân rẽ ngay trong chính
bản thân mình, và đây cũng là nguyên nhân sinh ra bao
điều bất hòa lớn lao trong xã hội.” (HC Mvụ,
số 10). Đúng vậy, tự con người – vốn là
một vật thể hỗn hợp gồm hồn linh và
thể xác – thì đã sẵn có một mối căng
thẳng nào rồi, và tất nhiên sẽ phải diễn ra
một sự đối nghịch giữa “tâm linh” và
“thể xác”, khiến Th.Phaolô thốt lên lời thú nhận
bi đát này:
19“Sự
thiện tôi muốn thì tôi không làm, nhưng sự ác tôi không
muốn, tôi lại cứ làm… 21 Bởi
đó tôi khám phá ra luật này: khi tôi muốn làm sự
thiện thì lại thấy sự ác xuất hiện ngay. 22 Theo con người nội tâm, tôi
vui thích vì luật của Thiên Chúa; 23 nhưng
trong các chi thể của tôi, tôi lại thấy một
thế lực khác : nó chiến đấu chống lại
thế lực của lý trí và giam hãm tôi trong kềm tỏa
của tội, là thế lực vẫn nằm sẵn trong
các chi thể tôi.” (Rm
7.19-23)
Và Th.Phaolô đã khám
phá ra đó là một cuộc chiến siêu hình giữa
“Thần khí và xác thịt”:
“Xác thịt có
những đam mê chống lại Thần Khí, và Thần Khí
có những đam mê chống lại xác thit, đôi đàng
cự lại nhau khiến anh em không thể hễ muốn
gì là làm được” (Gal 5.16-17).
Vì vậy, Th.Phaolô đã phải
rên lên : “Tôi thật là
một người khốn nạn! Ai sẽ giải thoát
tôi khỏi thân xác phải chết này?” (Rm 7.24)
Đức Giáo Trường Gioan
Phaolô 2 lưu ý: Thánh Tông đồ không có ý miệt thị
hay lên án thân xác…, ông chỉ có ý muốn đề cập
đến những dữ kiện về mặt luân lý: nhân
đức và nết xấu, tốt lành hay xấu xa…
Ngoài những nỗi lo âu khắc khoải nói
trên, người tín đồ còn nỗi lo âu về sự
khủng hoảng tôn giáo càng ngày càng mang những
chiều kích lớn lao hơn bao giờ. Nên biết
rằng tất cả các dân tộc ngày xưa đều
là những dân tộc có tôn giáo, luôn tin tưởng
số phận mình liên hệ với một thế giới
bên kia, cho dù đó là Thiên đàng, là Niết Bàn, Tây
Phương cực lạc, là Suối vàng hay Âm ty,
địa ngục, v.v…
Nhưng, chưa bao giờ như ngày nay, chính
ý tưởng tôn giáo, nghĩa là cái liên hệ của con
người với một thế giới thần linh,
bị đặt lại vấn đề… Đối
với nhiều người, thế giới siêu phàm, linh
thiêng ấy không có, vô ích, không cần thiết, và tệ
hơn, không có ý nghĩa gì. Và cuộc đối
địch không còn là giữa đạo Kitô với một
hình thức tôn giáo khác, hay nói cho cùng, giữa tín đồ
và người vô thần, mà là giữa những kẻ tin
với những kẻ thờ lạy con người và
thế gian này…
ĐG đã báo trước: Khi Ngài tái lâm, “không biết có còn tìm
được lòng tin trên trái đất này nữa không” (Lc
18.8), và “Vì tội ác gia tăng, nên lòng yêu
mến của nhiều người sẽ nguội đi.”
Và Th.Phaolô còn nói rõ hơn: Sẽ có một cuộc bội
giáo lớn trước khi tận thế, không phải
chỉ là một sự bỏ đạo, song là một tinh
thần vô đạo, vô tôn giáo phổ quát (2Tx 2.3tt).
Cái gì hay ai có sức giải thoát ?
Trước tất cả những lo âu,
khắc khoải, quẫn bách ấy của nhân loại, cái
gì hay ai sẽ giải thoát ?
Có
tiếng GH hô lên: Bởi tử nạn và phục sinh, ĐK
dùng quyền lực của Chúa Th.Thần tiêu diệt ma
vương quỉ dữ, và tội lỗi, những
thế lực đen tối hắc ám kềm giữ loài
người trong lo âu, khắc khoải và tuyệt vọng.
Bởi vì nên biết rằng những tai ương một
khi đã lọt vào tạo thành này cùng với tội
của con người, chúng chỉ bị tiêu tan khi nào
tội bị tiêu diệt :
“ĐK đã xuống thế làm
người phàm như ta, ngõ hầu nhờ (hy sinh chịu)
chết, Ngài tiêu diệt kẻ có quyền trên sự
chết, tức là quỷ ma, và giải thoát những kẻ
vì sợ chết mà suốt cả cuộc đời sa vòng
nô lệ” (Hr 2.14-15).
Bởi tử nạn và phục sinh, CK vinh
thắng toàn diện không chỉ trên ma quỉ, tội
lỗi, mà còn trên kẻ thù
cuối cùng: sự chết:
“(Hiện
thời) Đức Kitô phải nắm vương
quyền cho đến khi Ngài tiêu diệt hết mọi ác
thần,… thù địch cuối cùng bị tiêu diệt là
sự chết, rồi Ngài trao vương quyền lại
cho TC là Cha.” (1Cr 15.24-26).
Sự chết sẽ bị tiêu diệt, do
đó nó không còn đáng sợ nữa, nếu ta kết
hợp với CK, cái chết của ta sẽ triển
nở thành sống lại:
“Quả
thế, như mọi người vì liên đới với
A-đam mà phải chết, thì mọi người nhờ
liên đới với Đức Kitô, cũng
được TC cho sống.”(1 Cr 15.22).
“Thật vậy, vì ta đã nên
một với Đức Kitô nhờ được
chết như Ngài đã chết, thì ta cũng sẽ nên
một với Ngài, nhờ được sống lại
như Ngài đã sống lại.” (Rm 6.5)
Ấy chính nơi việc Đ.Maria cả xác
hồn được đưa vào vinh hiển của CK
Con mình, ta chào mừng cuộc vinh thắng toàn diện
của Ngài và của Mẹ Ngài nhờ kết hợp
với Ngài, trên ma
quỉ, tội lỗi và sự chết, trên cả mọi
nỗi lo âu khắc khoải
của loài người chúng ta nữa! Là vì sao ?
Là vì việc hồn xác lên trời của
Đ.Maria, tuy đã xảy ra nơi Người và cho cá nhân
Người, song chính là sự thể hiện đầu
tiên cuộc vinh thắng toàn diện của CK nơi
một người phụ nữ, như một kinh
nghiệm siêu hình xảy ra một lần độc
nhất, song đồng thời lại là tiền
ảnh, là triệu báo về số phận chúng ta.
Theo chương trình nguyên thủy của TC,
loài người được tạo dựng trong sự
vô tội, thánh thiện, có ơn nghĩa với TC; hơn
nữa, còn được “ơn ngoại nhiên”, tức là
ân huệ vượt ra ngoài định luật thông
thường có sinh có tử, loài người khi ấy
được dựng nên bất tử :
“Quả
thế, TC đã sáng tạo con người cho họ
được trường tồn bất diệt. Họ
được Người dựng nên làm hình ảnh
của bản tính (bất tử của) Người.” (Kn
2.23)
Đáng tiếc, vì nghe ma quỉ ganh ghét xúi
giục phạm tội bất tuân phản nghịch
với TC, nên sự chết đã nhập vào thế
giới :
“Chính vì một
người duy nhất (Ađam), (bị quỷ dữ ganh tị (Kn 2.24) xúi giục mà
phạm tội), nên tội lỗi đã xâm nhập
trần gian, và tội lỗi gây nên sự chết ; như
thế, sự chết đã lan tràn tới mọi
người, bởi vì mọi người đã phạm
tội.” (Rm 5.12)
TC giàu lòng xót thương, không nỡ bỏ
mặc loài người trong tuyệt vọng, Người
đã sai Con Một xuống thế chịu chết
để đền tội cho họ, và ban lại sự
sống cho họ.
Có phải tất cả đều
được hạnh phúc ấy chăng?
Thưa không! Chỉ những ai tin nhận
ĐK là Cứu Chúa của mình mới được:
“16 Thiên Chúa yêu thế gian đến
nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của
Người thì khỏi phải chết, nhưng
được sống muôn đời. 17 Quả
vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến
thế gian, không phải để lên án thế gian,
nhưng là để thế gian, nhờ Con của
Người, mà được cứu độ. 18 Ai tin vào Con của Người, thì
không bị lên án ; nhưng kẻ không tin, thì bị lên án
rồi, vì đã không tin vào danh của Con Một Thiên Chúa.”
(Ga 3.16-18)
Người đầu tiên được
hạnh phúc cứu độ và được sự
sống muôn đời nói trên, là Đ.Maria, bằng
chứng là việc linh hồn và xác Người
được rước lên trời. Nhìn lên hình ảnh
Người, chúng ta sung sướng nói lên rằng:
“Thấy nơi Đ.Maria được cả linh hồn
và xác lên trời, thì chúng tôi tin rằng không có chút gì trong tôi,
thuộc về tôi, thuộc trật tự của thể
xác, của xác thịt hư hoại, của bàn tay này,
gương mặt này mà bao người đã yêu mến, và
cả những gì thuộc về kỷ niệm, thuộc
về tính tình hay năng khiếu tự nhiên, thuộc
về lịch sử và sứ mạng tôi, v.v… Không gì trong
các điều đó sẽ phải chịu số phận
trở về hư vô, tan biến đi, miễn là chúng
đã được thấm nhuần tình mến, theo
lời Công Đồng Vat.2 xác quyết: “Những gì đã
được gieo vãi trong yếu hèn, mục nát, sẽ
mặc lấy sự không hư nát, tình yêu và các hoạt động bác ái sẽ tồn
tại và toàn thể tạo vật… sẽ
được giải thoát khỏi ách nô lệ phù vân…” (HC
Mục Vụ, số 38-39). Tất cả các cái đó, -
chứ không chỉ linh hồn tôi, thần trí tôi, hay cái
bản ngã của tôi, - sẽ được lấy
lại và tái tạo lại, trong một hình thức sinh
sống không thể tưởng tượng
được là tuyệt diệu đến thế nào.
Những lời trên đây hé cho thấy có
một sự biến đổi kỳ diệu mà “Hồn
xác về trời” của ĐTN
Maria là tiên trưng (là
hình ảnh báo trước), biến đổi cho
cả mọi tạo vật, cách riêng cho những con
người được cứu rỗi : Cứ xem nơi
chính thân xác của Đ.Maria, dù được
rước lên trời và không bị hư nát, nhưng –
như ta có lần đã nói (tr.256) – vốn bản chất
cũng là thân xác khí huyết vật chất, do cha mẹ
trần gian là ông Gioakim và bà Anna sinh ra, nên cũng phải
được biến đổi nên thần thiêng
trước khi bước vào trong cõi thần linh là
Nước TC. Th.Phaolô đã xác quyết điều đó:
“Máu thịt khí huyết (vật chất
tự nhiên) không thể thừa hưởng (=vào)
Nước Thiên Chúa được, cũng như cái hư
nát không thể thừa hưởng sự bất diệt
được. 51 Đây tôi nói
cho anh em biết mầu nhiệm này:… tất cả chúng ta
sẽ được biến đổi… Quả vậy,
cái thân phải hư nát này sẽ mặc lấy sự bất
diệt ; và cái thân phải chết này sẽ mặc lấy
sự bất tử.”(1Cr 15.50-53)
Biến đổi đó diễn
ra như thế này, trong họ Thần Khí TC (Pneuma) sẽ
đến sinh động thay thế cho linh hồn (Psychè)
yếu ớt của họ, vốn chỉ là một nguyên
lý linh hoạt thể xác và vật chất. Khi người
ta sinh ra trên mặt đất thì có một thân xác được
linh hồn linh hoạt, và khi sống lại, có một
thân xác được Thần Khí sinh động. Vì thế Th.Phaolô nói: “sống lại là xác thần
thiêng” (1Cr 15.44)…
Hơn nữa, chúng ta không chỉ sẽ
được biến đổi nên giống như
Đ.Maria hồn xác về trời, mà còn giống như
chính CK phục sinh :
“Quê hương chúng ta ở trên
trời, và chúng ta nóng lòng trông đợi Đức Giêsu Kitô
từ trời đến cứu chúng ta. Ngài sẽ biến
đổi thân xác yếu hèn của chúng ta nên giống thân
xác vinh hiển của Ngài, bằng quyền năng làm Ngài
có thể bắt cả vạn vật hàng phục Ngài.” (Pl
3.20-21)
Như thế chẳng phải việc
Hồn xác về trời của Đ.Maria chiếu sáng trên
sự chết, xóa tan đi cái khắc khoải, lo sợ
sự chết, đem lại niềm vui và hy vọng,
hơn nữa khơi lên niềm khát vọng và chờ mong
điều mà Th.Phaolô gọi là “phúc
nghĩa tử, sự cứu chuộc thân xác ta” (Rm 8.23),
tức là hoàn toàn hạnh phúc
cả xác lẫn hồn hay sao ?
Song hiện nay, chúng ta mới chỉ
được “cứu trong hy
vọng” (Rm 8.24) nghĩa là đã được cứu
phần linh hồn, còn phải hy vọng cho phần xác
cũng được cứu nữa, nói khác đi, bao lâu thể xác chúng ta
chưa được sống lại, vậy là chưa
được cứu chuộc toàn diện, đầy
đủ. Còn Đ.Maria, người đầu tiên đã
được cứu chuộc toàn diện: cả xác
của Người cũng được cứu chuộc
thật sự và trọn vẹn trong CK Cứu thế.
Trong cõi
đời đời, vì sao cần có xác mới hạnh
phúc trọn vẹn?
“Con người là thống nhất - cha
K.Rahner giải đáp - vẫn hay họ gồm một thân
xác và một linh hồn, nhưng không đan kết với
nhau như những yếu tố ngẫu nhiên chắp
nối mà thành con người. Từ nguyên thủy, trong ý
định của TC, con người được
tạo dựng thành một thể thống nhất,
bất khả phân ly, cả
trong lúc làm người nơi trần thế, cả trong định mệnh
cuối cùng của đời họ trong cõi
đời đời. Bởi thế, con người chỉ được hoàn toàn
đầy đủ thật sự là con người, khi
được viên mãn trong thực thể toàn diện
gồm xác và hồn.”
J.Guitton nói tiếp (sđd, 176tt): “Nếu
sự chết có đến để chia rẽ hồn
khỏi xác – đó là một sự đau đớn vô cùng,
như thể bị xé ra hai mảnh vậy – tình trạng
đau đớn bất thường ấy do tội gây
ra. Nhưng TC sẽ đủ quyền phép làm cho sự chia
rẽ ấy được hàn gắn lại vào ngày
Tổng phục sinh ,
xác tất cả loài người được TC làm
sống lại, mà tái hợp với hồn.
“Hy vọng phục sinh toàn diện cả xác
hồn làm thỏa mãn một nguyện vọng thầm kín
của lý trí chúng ta: chúng ta không đành lòng bị tiêu
diệt. Không lẽ TC Tạo Hóa khôn ngoan và quyền phép
như vậy mà Người lại để cái
Người đã dựng nên bị tiêu diệt ư,
nhất là con người là chóp đỉnh của công trình
Người? Không ! KT đã khẳng định một cách
tuyệt vời:
“Những gì có trong vạn vật
Người đều yêu mến, Người không ghét
bỏ loài nào Người đã làm ra. Vì giả
như Chúa ghét loài nào, thì đã chẳng dựng nên” (Kn
11.24-6).
“Mọi sự TC dựng nên là
để cho chúng được tồn tại…
Người đã dựng nên loài người là để
họ được bất tử…” (Kn 1.13t; 2.23t)
“Sau một
thời kỳ ly tán (bởi sự chết), TC sẽ tái
tạo công trình của Người trên một bình
diện cao hơn, vì sống lại hay phục
sinh, không phải là thân
xác các kẻ chết được
hồi sinh, để lại sống
cuộc đời ở trần gian như trước
(theo kiểu Ladarô hay cô con gái ông Giairô thuật trong sách TM),
nhưng là được biến
đổi nên thần thiêng, gỡ khỏi các
định luật lệ thuộc vật chất, không
gian và thời gian, và sẽ được liên kết
với vinh quang của hồn. Th.Phaolô đã miêu tả
mấy tính cách tuyệt diệu ấy của sự
phục sinh trong 1Cr 15.42-44:
“Gieo xuống trong hư hoại,
sống lại trong bất hoại;
“Gieo xuống trong ô nhục,
sống lại trong vinh quang;
“Gieo xuống trong yếu
đuối, sống lại trong quyền năng;
“Gieo xuống là xác khí huyết,
sống lại là xác thần thiêng.”
***
Niềm tin và hy vọng của Kitô hữu
Sự thành toàn hạnh
phúc của con người cốt thiết là
được thông phần vào sự sống và vinh quang
đời đời của Đấng Tạo Hóa, thông
phần một cách thấu triệt bằng tất cả thực thể của mình:
(tức là) con người với linh hồn
được rạng ngời trong thân xác, và sống trong
cõi Trời mới Đất mới! Đó chính là cùng
đích duy nhất vĩnh cửu của con người.
…Chúng ta không thể tưởng tượng
được vinh quang ấy. Chúng ta luôn bị rơi vào
mù tối khi chúng ta cố diễn tả theo chi tiết
thế nào là con người thành toàn hạnh phúc vô biên
cả hồn lẫn xác, điều đó vượt
mức khả năng suy tưởng của chúng ta mất
rồi! Nhưng chúng ta có thể nghe và tin sứ điệp của Lời
hằng sống của TC (trên đây đã trích dẫn): là
con người toàn diện cả hồn lẫn xác
được gọi vào hưởng đời sống
vinh quang của TC.
Căn gốc của vinh quang ấy
Tất cả lịch sử cứu
độ nhân loại là một tấn kịch vĩ
đại và duy nhất. Đối với toàn thể nhân
loại cách chung, thì vì Ngôi Hai
đã đến trong trần gian, nên lịch sử
cứu độ đã vào giai đoạn cuối cùng và
quyết định, để rồi tất cả
lịch sử ấy như một khối duy nhất
được đưa đến giai đoạn chung
quyết. Thành ra chân lý quyết định của
đức tin Công giáo là điều này:
CK thực sự đã
sống lại và làm Chúa!
Và tất cả vận mạng của
thế giới đã cô đọng lại nơi CK. Cái gì
đã xảy ra nơi CK, chắc chắn sẽ từ
từ xảy ra cho nhân loại và cho thế giới:
- Thân xác của ĐG gánh lấy tội
lỗi loài người, đã phải đóng đinh và
chết để diệt tội lỗi, thì thế giới
này bị biến dạng vì tội lỗi, một ngày
kia sẽ phải chấm dứt và chết đi cách nào
đó.
- ĐG đã sống lại! Chính với nhân
tính chúng ta, chính với xương thịt chúng ta mà Ngài
đã sống lại, đã được tôn dương
và được đón nhận vào vinh quang của TC, thì
thân xác loài người một ngày kia cũng sẽ sống
lại: đó là cuộc Tổng Phục Sinh sẽ xảy
ra không sai chạy, vì nó đã bắt đầu xảy ra
nơi ĐG như căn gốc rồi.
Thư thứ nhất Corintô đã nêu rõ:
“Đức
Kitô thực đã sống lại từ cõi chết, mở
đường cho những ai đã qua đời. 21 Vì chưng sự chết do
bởi một người (là Ađam) thì sự kẻ
chết sống lại cũng do bởi một
người (là ĐK), nếu tại một
người mà nhân loại phải chết, thì cũng nhờ
một người mà kẻ chết được
sống lại.” (1Cr 15.20-21)
Vinh quang vĩnh hằng mà từ nay lịch
sử thế giới có thể đạt tới
được, nhân loại và thể xác này có thể
đạt tới được, là vì vinh quang ấy là điều đã xảy ra thật
nơi thể xác ĐK rồi, mà thể xác Ngài là một
phần của vũ trụ này. (HC MVụ, số 18).
Đến lượt Đ.Maria:
Đức tin cho biết rằng: Nếu lúc
sinh thời, Đ.Maria với đặc ân được
làm Mẹ TC, đã là kỳ công tuyệt diệu và
vượt mức của ơn Cứu chuộc mà một
người trần gian có thể nhận được,
và do đó, Người tiêu biểu tuyệt hảo
cho ơn Cứu chuộc thành toàn: hiện nay, Người
đang thực sự hưởng đời sống thành
toàn hạnh phúc trên trời, thế tức là lịch
sử cứu độ đã đạt đến tình
trạng làm cho cả xác lẫn hồn được hoàn
toàn hạnh phúc, thì từ nay sự thành toàn ấy là một điều ai cũng có
thể đạt đến.
Trong chân lý “Maria lên trời cả hồn
lẫn xác”, HT hô to: “Thể
xác được cứu rỗi!” Thực sự thể
xác đã được cứu rỗi. Thân xác chúng ta đã
được Chúa Cha tạo dựng ra khỏi hư vô,
đã được Chúa Con cứu thoát khỏi chết
đời đời, đã được Chúa Thánh
Thần thánh hóa và đã được cứu rỗi muôn
đời. Đầu tiên việc thân xác được
cứu rỗi ấy đã thể hiện nơi một
người nữ, một người thuộc dòng dõi
chúng ta, một người đã cùng chúng ta khóc,
cười, vui sướng, đau khổ và chết. Cái
thân xác mà nhiều người oán ghét cũng như
nhiều kẻ tôn thờ, đã trở nên xứng đáng
để đời đời được ở
gần TC, đời đời được cứu
rỗi. Cái thân xác đó không phải chỉ là cái thân xác
của Con Một Chúa Cha, Đấng đã từ trời
cao mặc lấy để xuống thế, mà còn là thân xác
của một người nữ thuộc dòng giống
chúng ta, Đấng cũng như chúng ta, bắt nguồn
từ trần gian này.
Tất cả niềm tin ấy, tất
cả hy vọng ấy của HT và của chúng ta dựa
không lay chuyển trên lời hứa của CK khi từ giã
các môn đệ để trở về bên Cha:
“Và nếu Thầy ra đi và
dọn chỗ cho anh em, thì Thầy sẽ đến
lại và đem anh em theo Ta, để Thầy ở
đâu, anh em cũng ở đó.” (Ga 14.3; x. thêm 17.24).
Tất cả HT sơ khai đã sống
niềm tin vào lời hứa trọng thể ấy.
Th.Phaolô diễn tả trong thư gửi tín hữu
Thessalonikê:
“Khi lệnh vang ra, theo tiếng
Tổng lãnh Thiên thần và loa của TC, thì tự trời
chính Chúa sẽ ngự xuống và những kẻ chết
trong ĐK sẽ sống lại trước, rồi chúng
ta những người còn sống sót, sẽ
được … (hợp) làm một với họ đi
đón Chúa… Và sẽ được ở với Chúa luôn
mãi.” (1Tx 4.16-17).
Hãy quẳng gánh lo đi
“Sống giữa cảnh lo lắng, khắc
khoải và quẫn bách của thế giới loài
người, HT ngẩng đầu lên và tuyên xưng tín
điều Maria hồn xác lên trời. HT nhìn về niềm
hy vọng độc nhất, niềm hy vọng mà HT
đặt hết tin tưởng… HT đã ngước
mắt nhìn lên và chào đón nơi Maria chính kiểu mẫu
của mình và cảnh tượng thân xác được
sống lại trong thời tương lai” (K.Rahner, sđd,
125).
HT và tất cả những ai thuộc về
HT chào mừng nơi Đ.Maria – được đưa
cả thể xác vào trong vinh quang của Đấng
phục sinh thần linh – chính tương lai của mình là
sẽ được sống lại cả thể xác.
Nhờ đó, HT đào thải, xua đuổi các nỗi lo
âu khắc khoải của con cái mình:
“Mọi âu lo,
hãy trút cả cho TC, vì Người chăm sóc anh em” (1Pr 5.7),
hay ít ra coi
chúng nhẹ bồng không đáng kể :
18 “Thật vậy, tôi nghĩ rằng :
những đau khổ chúng ta chịu bây giờ sánh sao
được với vinh quang mà Thiên Chúa sẽ mặc
khải nơi chúng ta…” (Rm 8.18);
và “…một chút
gian truân nhẹ bồng trong hiện tại sẽ gây nên cho
chúng ta đời đời một khối vinh quang siêu
vời, tuyệt đỉnh” (2 Cr.4.17)
Ai là người – trong những lúc lo âu,
thất vọng nhất – đọc Kinh sau này mà chẳng
thấy sống dậy trong mình hy vọng. Đó là lời
nguyện kết của Kinh mà HT dâng lên Đ.Maria :
“Lạy Thiên Chúa…, nhờ lời chuyển
cầu của ĐTN Maria vinh hiển, xin giải thoát chúng
con khỏi những cảnh sầu thương, tăm
tối trên đường đời…”
(Kinh nguyện gia đình, Sách kinh
mới, trang 102).
È' X 'Ç
|