MeMaria.org
Radio Giờ Của Mẹ - Giờ Bình An - Giờ Tin Yêu - Giờ Hy Vọng
(714) 265-1512. Email: Kim Hà
banner
Google Search
memaria www  

Local Search
PayPal - The safer, easier way to pay online!
top menu :: mẹ maria
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
  
Chuyện Người Hành Hương (2)
Thứ Bảy, Ngày 13 tháng 7-2013

Chuyện Người Hành Hương (2)

Nguyên tác: Một Kitô hữu Nga

Biên dịch: Nguyễn Ước

Tôn sư ban phép lành tiễn con lên đường, dặn dò con trong lúc học tập sự cầu nguyện đó thì phải thường xuyên tới gặp ông, kể cho ông nghe hết mọi sự, ngay thật xưng tội và báo cáo với ông, vì nếu không có sự hướng dẫn của một vị thầy thì không thể tiếp tục một cách chính xác và hữu hiệu diễn tiến nội tâm ấy .

Tại nhà thờ, con thấy lòng mình sốt sắng bừng bừng, sẵn sàng bỏ ra hết công sức để học tập sự cầu nguyện không ngừng trong tâm hồn, và con cầu nguyện xin Thiên Chúa giúp đỡ con. Rồi con bắt đầu tự hỏi làm cách nào mình được ở gần tôn sư để hỏi ý kiến hoặc xưng tội vì không người khách nào được ở lại quá ba ngày trong nhà khách của tu viện, và gần đó chẳng có nhà ai cả.

Rồi con nghe nói có một ngôi nhà cách tu viện từ ba tới năm cây số. Con tới đó tìm cách ở lại, và thật vô cùng sung sướng, Thiên Chúa đã tỏ ra cho con cái con đang cần. Một người nông dân thuê con suốt mùa hè đó coi sóc vườn rau của ông, thêm nữa, ông còn cho con được ở lại một mình trong túp lều tranh nhỏ nơi vườn rau. Ngợi khen Thiên Chúa! Con đã tìm được một chốn yên tĩnh. Với thái độ vui mừng ấy, con tiếp nhận nơi cư ngụ của mình, bắt đầu học tập việc cầu nguyện có tính cách tâm linh và liên tục theo cách con đã được tôn sư cho biết, và thỉnh thoảng con tới gặp ông.

Suốt tuần lễ ấy, một mình trong vườn rau, con kiên trì bắt ép mình học tập cách cầu nguyện không ngừng, đúng từng chút một theo lời tôn sư giảng giải. Ban đầu, dường như mọi sự đều xảy ra tốt lành. Nhưng rồi nó làm con mệt mỏi quá sức. Con cảm thấy làm biếng, tẻ nhạt, buồn ngủ ríu mắt, và mây mờ của đủ thứ ý nghĩ khác bao bọc vây mình kín mít. Con cảm thấy khổ sở và tìm tới tôn sư kể hết cho ông nghe tình trạng của mình.

Ông đón tiếp con rất thân thiện rồi bảo:

- Người anh em yêu quí của ta, đó là thế giới hắc ám đang tấn công con. Đối với thế giới đó thì không gì tệ hại cho nó hơn là ở phía chúng ta có người cầu nguyện chân thành. Bằng mọi cách, nó ra sức cản trở con và làm con quay lưng lại với việc học tập cầu nguyện. Nhưng dù kẻ thù ấy có làm gì đi nữa thì cũng chỉ là làm điều mà Thiên Chúa để cho nó làm trong chừng mực điều ấy cần thiết cho con. Hình như con cần thử thách thêm lòng khiêm tốn của mình, và do đó, lúc này mà để cho lòng hăng say vô hạn của con tiến tới gần lối vào cao cả nhất của tâm hồn là điều quá sớm. Con có thể khiến cho mình mê đắm trong trạng thái thèm khát tâm linh. Ta sẽ đọc con nghe một lời chỉ dẫn nhỏ trong cuốn Philôkalia về các trường hợp như thế.

Ông mở tới trang có lời giảng của Đức Nicêphôrê tôn quí và đọc:

"Nếu sau vài lần thử theo cách đã được dạy mà bạn không thể đạt tới cảnh giới của tâm hồn mình thì hãy làm điều tôi sắp nói; và nhờ Thiên Chúa giúp đỡ, bạn sẽ tìm thấy điều bạn muốn kiếm. Tính năng phát âm thì nằm ở trong cổ họng. Bạn hãy từ khước tất cả những ý nghĩ khác (bạn có thể làm được điều đó nếu bạn muốn) và để cho tính năng ấy liên tục lặp đi lặp lại lời sau đây rằng: 'Chúa Giêsu Kitô, xin thương xót con.' Bạn hãy tự ép buộc mình lúc nào cũng làm như vậy. Nếu trong một thời gian ngắn mà bạn đạt kết quả thì lúc đó chắc chắn tâm hồn của bạn cũng sẽ mở ra để cầu nguyện. Chúng tôi biết rõ sự việc đó bằng chính kinh nghiệm của mình."

Đọc xong, tôn sư của con nói:

- Đó, con đã có lời dạy bảo của các Giáo phụ về những trường hợp như vậy. Vì thế, kể từ hôm nay, con phải tiếp tục thực hiện những chỉ dẫn của ta, và lặp lui lặp tới lời cầu nguyện Đức Giêsu hết sức thường xuyên có thể được. Đây là tràng hạt. Con hãy cầm lấy và bắt đầu nói lời cầu nguyện ấy mỗi ngày ba ngàn lần. Dù khi đứng hoặc khi ngồi, khi đi hoặc khi nằm, con cũng đều phải liên tục lặp đi lặp lại câu: "Chúa Giêsu Kitô, xin thương xót con." Con hãy nói lên lời ấy một cách thanh thản, không gấp gáp, đúng con số ba ngàn lần mỗi ngày, không cố ý thêm hoặc cố ý bớt con số đó. Thiên Chúa sẽ giúp đỡ con, và bằng cách đó con cũng đạt tới sự thao tác không ngừng của tâm hồn mình.

Con vui mừng đón nhận lời hướng dẫn ấy, trở về túp lều tranh nhỏ bé và bắt đầu thực hiện trung thực, chính xác những gì tôn sư đã chỉ thị. Trong hai ngày đầu, con thấy hơi khó khăn, nhưng qua hôm sau, việc ấy trở thành quá dễ dàng và thú vị tới độ hễ bao giờ ngừng lại thì con cảm thấy có nhu cầu phải tiếp tục nói lời cầu nguyện Đức Giêsu, và con nói lời đó một cách tự do tự nguyện, không còn phải ép buộc mình như trước nữa.

Con báo cáo với tôn sư. Ông ra lệnh con nói lời cầu nguyện ấy sáu ngàn lần mỗi ngày, và bảo:

- Con hãy bình tĩnh, chỉ cố gắng hết sức có thể được để thực hiện cho đủ con số các lời cầu nguyện ấy. Thiên Chúa sẽ xuống ơn sủng của Ngài trên con.

Trong túp lều cô đơn của mình, con nói lời cầu nguyện Đức Giêsu sáu ngàn lần mỗi ngày, trong suốt một tuần. Con không cảm thấy khắc khoải. Con không để ý tới bất cứ ý nghĩ nào khác dù nó có dồn dập tấn công con đi nữa. Con chỉ có một mục tiêu duy nhất là thực hiện chính xác lệnh truyền của tôn sư. Và đã xảy ra cái gì? Dần dần con quen với lời cầu nguyện ấy tới độ khi con ngưng lại, dù chỉ ngưng trong một chút thôi, thì có thể nói là con cảm thấy như thể có cái gì đó đang vuột qua, như thể con đang đánh mất cái gì đó. Ngay lúc vừa bắt đầu trở lại nói lời cầu nguyện ấy thì con cảm thấy nó tiếp tục một cách dễ dàng và vui sướng. Nếu có gặp ai, con không ao ước chuyện trò với người đó.

Suốt tuần ấy, con chỉ muốn có một điều là được ở một mình để nói lời cầu nguyện ấy, cái đã trở thành rất thân thiết với con.

Trong mười ngày, tôn sư không gặp con. Vào ngày thứ mười một, ông đích thân đến thăm con. Con kể với ông mọi sự diễn ra như thế nào. Ông lắng nghe và nói:

- Lúc này con đã quen với việc cầu nguyện đó. Hãy thử coi con có duy trì được thói quen đó và có củng cố được nó không. Vì vậy, con đừng để mất thì giờ. Với sự giúp đỡ của Thiên Chúa, con hãy quyết định là kể từ hôm nay, con nói lời cầu nguyện Đức Giêsu mười hai ngàn lần mỗi ngày. Con hãy tiếp tục sự cô đơn của mình, thức dậy sớm hơn, đi ngủ trễ hơn, và cứ cách mười lăm ngày thì con hãy đến gặp ta để nghe ta khuyên bảo.

Con làm theo chỉ thị của thầy. Ngày đầu, khi con kết thúc việc đọc mười hai ngàn lời cầu nguyện thì trời đã quá khuya. Ngày kế, con thực hiện nó dễ dàng và hài lòng. Việc nói không ngừng lời cầu nguyện này làm con mệt mỏi tới một mức độ nào đó và con có cảm giác lưỡi mình tê dại. Lúc mới bắt đầu, con cảm thấy như thể quai hàm mình cứng đơ. Ban đầu con có cảm giác thích thú nhưng sau đó cảm thấy hơi đau chỗ vòm trên trong miệng. Ngón cái bàn tay trái mà con dùng để đếm hơi đau. Con cảm thấy khắp cổ tay trái bị sưng, và sưng lan lên tới cùi chỏ, nhưng không cảm thấy khó chịu. Thêm nữa, tất cả những đau đớn đó có vẻ như nâng con lên, thúc giục con tiếp tục nói hoài nói mãi lời cầu nguyện ấy. Trong năm ngày, con thực hiện đúng con số mười hai ngàn lời cầu nguyện mỗi ngày. Và đồng thời với việc lập thành thói quen ấy, con thấy trong khi làm thì có sự khoan khoái và hài lòng.

Sáng nào cũng có vẻ như lời cầu nguyện ấy đánh thức con dậy thật sớm. Con bắt đầu nói lời cầu nguyện ấy buổi sáng như thường lệ, nhưng lúc đó lưỡi con không chịu thốt ra một cách dễ dàng và chính xác. Toàn bộ khát vọng của con tập trung vào một điều duy nhất là thốt lên lời cầu nguyện Đức Giêsu, và chừng nào con còn tiếp tục lời cầu nguyện ấy thì lòng con tràn đầy vui tươi và thanh thản. Dường như môi con và lưỡi con tự chúng hoàn toàn thoải mái nói lên lời cầu nguyện ấy.

Con sống qua sáng sáng chiều chiều trong trạng thái vừa lòng đẹp ý sâu xa nhất. Con thấy mình như lìa xa hẳn mọi sự khác. Con như sống trong một thế giới khác, và tới lúc trời vừa tối, con kết thúc dễ dàng mười hai ngàn lời cầu nguyện ấy. Con cảm thấy rất muốn tiếp tục thêm nữa, nhưng con không dám vượt quá con số mà tôn sư đã đặt ra cho con. Những ngày sau đó, con tiếp tục kêu cầu Đức Giêsu bằng cũng một cách thức như thế, và cùng với việc ấy là lòng con cảm thấy sẵn sàng và thích thú sâu xa. Rồi con đi gặp tôn sư, nói với ông mọi sự, kể từng chi tiết, một cách ngay thật.

Nghe xong ông bảo:

"Hãy tạ ơn Thiên Chúa rằng khát vọng việc cầu nguyện này và sự trôi chảy của nó đã được biểu thị trong con. Nó là hậu quả xảy ra tự nhiên đi theo sau những nỗ lực liên tục và thành tựu tâm linh. Cũng như chiếc máy với tay lái mà chúng ta đã định hướng cho nó, máy sẽ tự nó hoạt động kéo dài trong một thời gian. Nhưng nếu muốn máy tiếp tục hoạt động lâu hơn thì ta phải tra thêm dầu mỡ và cho thêm định hướng lái. Lúc này con đã thấy những ơn sủng cao trọng mà Thiên Chúa, trong tình Ngài yêu thương loài người, đã ban cho con người ngay cả trong bản tính thể xác của nó. Con đã thấy, như bản thân con đang nếm trải, rằng một linh hồn tội lỗi và mê đắm miệt mài cho dù có vẻ như đang ở bên ngoài trạng ơn sủng vẫn có thể phát sinh ra những cảm xúc nào.

"Tuyệt vời thay, đẹp ý thay và ủi an thay cho con người khi Thiên Chúa vui lòng ban cho nó một tặng phẩm là sự cầu nguyện tự động đó, để rửa sạch linh hồn khỏi toàn bộ những ham muốn xác thịt! Nó là một trạng thái không nói nên lời và việc khám phá tính chất bí nhiệm của sự cầu nguyện đó là một nếm trải trước hạnh phúc thiên đàng trong khi ta còn ở chốn trần thế này. Niềm hạnh phúc đó được dành cho người nào tìm kiếm Thiên Chúa trong sự mộc mạc của một tâm hồn đầy yêu thương.

"Lúc này, ta cho phép con cầu nguyện hết mức thường xuyên nhất theo ý con muốn và lên tới con số nhiều nhất mà con có thể. Con hãy cố gắng dành hết mọi lúc tỉnh thức của mình để cầu nguyện, tiếp tục cầu khẩn Đức Giêsu mà không đếm số lần, và tự mình khiêm tốn vâng phục thánh ý Thiên Chúa, tìm kiếm Ngài để được giúp đỡ. Ta chắc chắn rằng Ngài không bỏ rơi con và Ngài sẽ dẫn con đi đúng đường."

Theo lới hướng dẫn ấy, con trải qua trọn mùa hè không ngừng cầu nguyện thành lời Đức Giêsu Kitô và con cảm thấy tâm hồn mình bình an cực độ. Trong khi ngủ, con thường mơ thấy mình đang thốt lời cầu nguyện ấy. Suốt ngày, nếu tình cờ gặp người khác, thì hết thảy mọi người, không loại trừ một ai, đối với con đều hết sức thân thiện như họ là người bà con ruột thịt gần gũi nhất của mình. Nhưng bản thân con không để ý nhiều tới họ. Tất cả những ý nghĩ của con đều hoàn toàn êm đềm, hoà điệu với cung giọng của lời cầu nguyện. Ngoài lời cầu nguyện ấy ra, con không suy nghĩ tới điều gì khác. Tâm trí con vươn ra nghe ngóng lời cầu nguyện ấy, thỉnh thoảng con cảm thấy tâm hồn mình ấm áp và khoan khoái. Nếu con có dịp tới nhà thờ thì đối với con, buổi phụng vụ lâu lắc của tu viện dường như ngắn lại và không còn làm con mỏi mệt như trước đây. Túp lều tranh cô độc của con giống như thể một dinh thự tráng lệ. Con không biết làm sao tạ ơn Thiên Chúa vì đã gởi đến cho con là kẻ tội lỗi lạc loài, một người hướng dẫn và là một t
ôn sư sinh ích như thế.

Nhưng con không vui hưởng được lâu sự dạy bảo của tôn sư yêu quí, đấng tràn đầy sự khôn ngoan thiêng liêng ấy. Ông tạ thế cuối mùa hè đó. Khóc sướt mướt, con chào vĩnh biệt và tạ ơn ông vì lời giảng dạy thân thương như một người cha mà ông đã ban bố cho kẻ khốn khổ vô phước là con. Và con xin cho mình tiếp nhận tràng hạt của ông, mà với nó, khi còn sống ông đã đọc lời cầu nguyện ấy, để con giữ như một ơn phước và một vật kỷ niệm.

Như thế, con bị bỏ lại một mình. Đã tới lúc mùa hè chấm dứt và rau đã hết. Con chẳng còn chỗ nào để ở. Người nông dân tiễn con đi, cho con hai đồng rúp như để trả công và dồn vào ba lô con đầy bánh mì khô cho cuộc lữ hành sắp tới. Con lại lên đường tiếp tục lang thang. Nhưng lúc này, con không còn đi quờ quạng như trước vì lòng con đang chan chứa tình thân. Việc gọi tên Đức Giêsu Kitô làm hân hoan con đường con đi. Đối với con, mọi người đều đáng yêu, hình như ai cũng thương mến con.

Rồi con chợt tự hỏi rằng mình nên làm gì với số tiền kiếm được nhờ việc trông coi vườn rau. Làm sao mình dùng nó tốt nhất đây? Khoan đã! Mình không còn vị tôn sư ấy, mình không còn ai tiếp tục dạy bảo cho. Tại sao mình không mua một cuốn Philôkalia rồi tiếp tục học thêm trong sách ấy về sự cầu nguyện liên tục và tâm linh?

Con làm dấu thánh giá, lên đường với lời cầu nguyện Đức Giêsu Kitô. Tới một thị trấn lớn, con vào tất cả các nhà sách, lùng tìm cuốn Philôkalia. Sau cùng con tìm ra nó nhưng người ta đòi con tới ba đồng trong khi con chỉ có hai. Con mặc cả hồi lâu nhưng người chủ tiệm sách không chịu bớt một xu. Cuối cùng, ông bảo con:

- Anh hãy tới nhà thờ gần đây và nói với người quản lý tài sản hội thánh. Ông ấy có một cuốn như vậy, mà là bản rất cũ. Có thể ông ấy sẽ để lại cho anh với giá hai đồng.

Con đi liền và quả thật con tìm thấy. Với hai đồng con mua được một cuốn Philôkalia, bản in đã cũ, sờn rách. Mãn nguyện với nó, con ra sức sửa sang cuốn sách, bọc nó bằng một miếng vải, đút nó vô túi áo trên ngực mình, chung một chỗ với cuốn Kinh Thánh.

Đó là cách lúc này con đi đây đi đó, và không ngừng lặp lui lặp tới lời cầu nguyện Đức Giêsu, mà đối với con, lời cầu nguyện ấy quí báu, dịu ngọt hơn hết thảy mọi sự trên đời.

Thỉnh thoảng con đi được sáu mươi tám hoặc bảy mươi cây số một ngày và không chút nào cảm thấy mình đang lội bộ. Con chỉ nhận biết một thực tế duy nhất là con đang nói lời cầu nguyện ấy của mình. Khi giá lạnh làm nhức buốt da thịt, con lên tiếng nói lời cầu nguyện ấy sôi nổi hơn và khắp người con ấm lại liền. Khi cơn đói bắt đầu làm con khuỵu xuống, con lên tiếng gọi thiết tha hơn trong tâm trí mình tên Đức Giêsu và con quên ngay sự thèm muốn có cái ăn của mình. Khi con ngã bệnh vì phong thấp ở lưng và chân, con tập trung ý nghĩ của mình vào lời cầu nguyện ấy và không để ý tới cơn đau.

Nếu có người nào đó làm thương tổn con, con chỉ việc nghĩ rằng "Lời cầu nguyện Đức Giêsu ngọt ngào biết bao!" thì vết thương lòng cũng như cơn giận của con bỏ đi luôn và con không còn nhớ tới chúng nữa. Con trở thành người như nửa mê nửa tỉnh. Con không lo lắng, chẳng nghĩ về lợi lộc. Con không để mắt tới công chuyện ồn ào của thế gian. Điều duy nhất con ao ước là được ở một mình. Điều thích hợp nhất với con là cầu nguyện, cầu nguyện không ngừng, và trong khi cầu nguyện, lòng con chan chứa niềm vui. Thiên Chúa hiểu điều đang xảy ra cho con!

Dĩ nhiên tất cả những sự ấy thì có tính cách cảm giác, hoặc nói như tôn sư quá cố của con rằng đó một trạng thái nhân tạo tiếp diễn theo nhau một cách tự nhiên và trở thành thường lệ. Nhưng vì sự bất xứng và đần độn của mình, con chưa dám liều lĩnh tiếp tục tiến xa hơn, để học tập và lập thành sự cầu nguyện tâm linh cho riêng mình ở bên trong những chốn sâu thẳm của tâm hồn mình. Con chờ giờ của Thiên Chúa. Và trong thời gian chờ đợi, con để niềm hy vọng của mình nghỉ an trên lời cầu nguyện ấy mà vị tôn sư đã chỉ dạy. Tuy thế, dù chưa với tới sự cầu nguyện không ngừng và có tính cách tâm linh - cái tự nó thao tác trong tâm hồn mình - con vẫn cảm tạ Thiên Chúa rằng lúc này con am hiểu ý nghĩa của câu mà con đã nghe trong thư Thánh Tông đồ:"Hãy cầu nguyện không ngừng."

Print In trang | sendtofriend Email | back Trở về
  
Tin/Bài mới
Đức Mẹ Maria Hoa Hồng Mầu Nhiệm (5) (7/16/2013)
Đức Mẹ Maria Hoa Hồng Mầu Nhiệm (4) (7/16/2013)
Đức Mẹ Maria Hoa Hồng Mầu Nhiệm (3) (7/16/2013)
Đức Mẹ Maria Hoa Hồng Mầu Nhiệm (2) (7/16/2013)
Đức Mẹ Maria, Hoa Hồng Mầu Nhiệm (1) (7/16/2013)
Tin/Bài khác
Cn 1940: Đức Mẹ Maria Đạp Đầu Con Rắn (3) (7/5/2016)
Cn 1939: Đức Mẹ Maria Đạp Đầu Con Rắn (2) (7/5/2016)
Cn 1938: Đức Mẹ Maria Đạp Đầu Con Rắn (1) (7/4/2016)
Đức Mẹ Tự Do (7/12/2013)
Các Kết Quả Của Kinh Mân Côi An Ủi Và Cứu Các Linh Hồn Ra Khỏi Luyện Ngục (7/10/2013)
MeMaria.org -- Từ 15/4/1999 lần truy cập -- Kim Hà [Valid RSS]
Copyright © 2011 www.memaria.org. All Rights Reserved. Powered by VNVN System Inc.
Best view with IE 7.0, Fire Fox, resolution 1024x768