MeMaria.org
Radio Giờ Của Mẹ - Giờ Bình An - Giờ Tin Yêu - Giờ Hy Vọng
(714) 265-1512. Email: Kim Hà
banner
Google Search
memaria www  

Local Search
PayPal - The safer, easier way to pay online!
top menu :: mẹ maria
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
  
Chuyện Người Hành Hương (5)
Thứ Bảy, Ngày 13 tháng 7-2013

Chuyện Người Hành Hương (5)

Nguyên tác: Một Kitô hữu Nga

Biên dịch: Nguyễn Ước

Lần khác - vào mùa xuân - con đi ngang một làng và con ở lại đó với vị linh mục quản xứ. Ông là người đáng trọng, sống một mình và con ở với ông ba ngày. Ông quan sát con thật lâu, rồi nói với con rằng:

- Con hãy ở lại đây. Ta sẽ trả công cho con. Ta đang cần một người có tư cách và đáng tin cậy. Như con thấy đó, giáo dân và ta đang khởi công xây một nhà thờ bằng đá ở đây, gần nhà nguyện cũ bằng gỗ. Ta đang tìm người thật thà để trông coi thợ và ở lại nhà nguyện quản lý các đồ dâng cúng xây cất. Đó đúng là việc của con và hợp với lối sống của con. Con sẽ sống một mình trong nhà nguyện, đọc kinh cầu nguyện. Dù gì đi nữa thì xin con vui lòng ở lại cho tới khi xong việc xây cất nhà thờ.

Trong một lúc lâu, con không nhận lời, nhưng cuối cùng đành chịu thua sự khẩn khoản của vị linh mục đạo hạnh ấy, và con ở lại cho tới mùa thu, lấy nhà nguyện làm nơi ăn ở. Ban đầu con thấy chỗ đó yên tĩnh dù đông người tới nhà nguyện, nhất là vào mấy ngày lễ trọng. Một số người tới đọc kinh cầu nguyện, một số tới vì buồn chán, và một số khác nữa tới vì có ý ăn cắp tiền trong dĩa lạc quyên. Con đọc Kinh Thánh và sách Philôkalia mỗi tối. Thấy như vậy, vài người bắt đầu nói chuyện với con về việc đó hoặc yêu cầu con đọc lớn tiếng cho họ nghe với.

Sau một thời gian, con để ý thấy có một thôn nữ thường tới nhà nguyện, cầu nguyện rất lâu. Lắng nghe những tiếng cô thầm thì, con nhận thấy một số lời cầu nguyện của cô đối với con nghe rất lạ, còn những lời khác là lời trích từ các bài kinh thường lệ. Con hỏi cô rằng cô học những lời lạ ấy ở đâu. Cô kể với con rằng mẹ cô là người từng phụ việc cho nhà thờ nhưng cha cô thuộc về một giáo phái không có bậc giáo sĩ. Cảm thấy chạnh lòng, con khuyên cô nên đọc lời kinh đúng hình thức ấn định theo truyền thống hội thánh. Rồi con dạy cô cách diễn tả Kinh Lạy Cha và Kinh Kính Mừng, sau cùng, con khuyên cô nói lời cầu nguyện Đức Giêsu hết sức thường xuyên có thể được vì lời đó đem chúng ta tới gần Thiên Chúa hơn bất cứ lời cầu nguyện nào khác. Cô gái ghi nhận những điều con nói và bắt đầu thực hiện một cách hết sức đơn sơ mộc mạc. Và rồi xảy tới điều gì? Một thời gian ngắn sau đó, cô kể với con rằng cô quen với lời cầu nguyện Đức Giêsu quá tới độ cảm thấy lời ấy lúc nào cũng lôi cuốn cô, rằng cô nói lời đó hết sức có
thể được của mình, rằng cô vui hưởng nó trong mọi lúc và rằng sau đó lòng cô tràn ngập hân hoan, lại muốn bắt đầu dùng lời đó nữa. Thấy như vậy con rất vui mừng và khuyên cô ngày càng tiếp tục việc cầu nguyện như vậy.

Mùa hè đang tới. Nhiều khách viếng nhà nguyện cũng đến gặp con, không chỉ để nghe con đọc sách mà còn để xin lời khuyên bảo, không phải chỉ về những rối rắm trần tục mà còn hỏi con về những đồ vật họ để lạc hoặc làm mất. Một số có vẻ coi con là người có tài lạ. Cô thôn nữ con nói tới ở trên, ngày nọ cũng tới gặp con với tâm trạng phiền muộn, lo lắng sâu xa, không biết mình nên làm như thế nào. Cha cô muốn cô kết hôn với một người chung giáo phái của ông, và họ sẽ làm lễ cưới không do giáo sĩ chủ lễ mà do một nông dân trong môn phái ấy. Cô gái gào lên với con:

- Hôn nhân như vậy thì làm sao đúng luật đạo được - có phải nó như thể là thông dâm không?

Cô quyết định bỏ nhà ra đi. Con khuyên cô:

- Nhưng cô đi đâu bây giờ? Chắc chắn người ta sẽ tìm ra cô. Họ sẽ lùng kiếm khắp nơi và cô không có thể nào qua mắt họ được. Cách tốt là cô sốt sắng cầu xin Thiên Chúa lay chuyển ý định của cha cô và canh giữ cho linh hồn cô khỏi tội lỗi và lạc đạo. Nếu cô dự tính cầu nguyện như vậy thì hợp lý hơn việc bỏ nhà mà đi.

Cứ thế, thời gian dần dần trôi qua. Tiếng ồn ào tấp nập bắt đầu vượt quá sức chịu đựng của con, cuối cùng, hết mùa hè, con quyết định rời nhà nguyện, tiếp tục cuộc hành hương của mình như trước đây. Con trình quyết định của mình với cha xứ:

- Thưa cha, cha đã biết dự tính của con. Con cần yên tĩnh để cầu nguyện mà ở đây thì phiền nhiễu quá. Xin cha ban phép lành cho cuộc hành trình đơn độc của con.

Nhưng cha xứ không muốn cho con đi và cố giữ con lại. Ông nói:

- Cái gì ở đây cản trở việc cầu nguyện của con? Việc trông coi của con thì đâu cần phải nói phô gì - chỉ quanh quẩn nơi nhà nguyện thôi. Hằng ngày con đã có bánh mì. Như vậy con cứ nói lời cầu nguyện suốt ngày suốt đêm nếu con muốn và cứ sống với Thiên Chúa. Ở đây con rất có ích, con đâu có phải can dự vào những chuyện phù phiếm ngớ ngẩn, con mang lợi ích lại cho nhà thờ. Trong mắt Thiên Chúa thì cái đó có giá trị hơn hết thảy những lời cầu nguyện mà con dâng lên. Tại sao con lúc nào cũng cứ muốn riêng lẻ? Cầu nguyện chung thì dễ chịu hơn. Thiên Chúa dựng nên con người không phải để mỗi người chỉ nghĩ tới riêng mình mà là để con người giúp đỡ nhau và mỗi người tùy vào sức mạnh của mình, hướng dẫn nhau đi theo đường cứu rỗi. Hãy nghĩ tới chư thánh và các Giáo phụ! Các vị ấy tất bật ngày đêm chăm lo cho nhu cầu của giáo hội, các vị thường đi rao giảng nơi này nơi nọ. Các vị không ngồi tĩnh tọa một mình và không giữ mình xa cách với người ta.

Con thưa lại:

- Thưa cha, Thiên Chúa ban cách riêng cho mỗi người một tặng phẩm, có rất nhiều nhà rao giảng nhưng cũng có rất nhiều người sống ẩn dật. Mỗi người làm điều mình có thể làm theo con đường mà người ấy thấy là của mình, với ý nghĩ rằng chính Thiên Chúa đích thân soi sáng cho mình con đường cứu rỗi của riêng mình. Thưa cha, làm sao cha bác bỏ được thực tế là có nhiều vị thánh từ bỏ vai trò giám mục, linh mục hoặc cai quản tu viện mà đi vào sa mạc để xa lánh sự ồn ào do việc sống chung đụng với người khác gây ra? Thí dụ, Thánh Isaác xứ Xyri bỏ đi khỏi đàn chiên mà ngài là giám mục, và đấng đáng tôn kính Athanaxiô núi Athos rời tu viện rộng lớn của ngài, chỉ vì đối với hai vị ấy, những chốn đó là nguồn cám dỗ, và chư vị ấy chân thành tin vào lời của Chúa chúng ta rằng: "Nếu được trọn cả thế gian mà mất linh hồn thì ích lợi gì?"

Cha xứ nói:

- A, nhưng họ là những vị thánh.

Con trình bày:

- Và thưa cha, nếu ngay các vị thánh mà cũng cất bước ra đi để canh giữ bản thân khỏi những nguy hiểm của việc chung đụng với người ta, thì con xin hỏi cha, một người tội lỗi yếu đuối có thể làm được điều gì khác hơn?

Như thế, cuối cùng con chào từ biệt vị linh mục tốt lành đó; về phần ông, ông tiễn con lên đường với lòng yêu thương.

Đi được khoảng mười cây số, con dừng lại nghỉ đêm ở một làng. Tại nhà trọ, con thấy có một người nhà quê đang bệnh nguy kịch không còn hi vọng cứu chữa. Con khuyên những người có mặt bên cạnh người bệnh chuẩn bị cho ông lãnh các phép bí tích lâm chung. Họ đồng ý và sáng ra, đi mời linh mục quản xứ. Con cũng ở lại đó vì con muốn thờ phượng và bái lạy lúc ban phát các ơn sủng thiêng liêng. Trong khi chờ linh mục tới, con ra phía đường làng, ngồi xuống một băng ghế kê mé trước một hiên nhà. Đột nhiên con kinh ngạc thấy từ sân sau nhà chạy ra cô thôn nữ thường tới nhà nguyện cầu nguyện. Con hỏi:

- Cái gì mang cô tới đây vậy?

Cô trả lời:

- Người ta đã ấn định ngày hứa hôn của tôi với người đàn ông mà tôi có kể cho anh nghe, vì thế tôi bỏ nhà ra đi.

Nói xong, cô quì xuống trước mặt con và tiếp tục:

- Xin thương xót tôi với: xin hãy mang tôi đi theo anh rồi đưa tôi vô một tu viện nào đó. Tôi không muốn lập gia đình, tôi muốn sống trong nhà tu và nói Lời Cầu Nguyện Đức Giêsu Kitô. Người ta sẽ nghe lời anh mà nhận cho tôi vào tu.

Nghe vậy, con kêu lên:

- Lạy Chúa! Tôi đem cô đi chỗ nào đây? Tôi không biết ở khu vực quanh đây có tu viện nào không. Hơn nữa, tôi không thể mang cô đi đây đi đó mà không có giấy thông hành. Một đằng, không phải nơi nào người ta cũng tiếp nhận cô, đằng khác, thời buổi này cô không thể nào trốn tránh mãi được. Người ta sẽ bắt được cô ngay, giải cô về nhà và trừng phạt cô như một người buôn hương bán phấn. Tốt hơn cô nên về nhà đọc kinh cầu nguyện. Còn nếu cô không muốn lập gia đình thì hãy giả bộ nói là mình mắc bệnh. Mẹ rất thánh Clêmanta đã làm như vậy và đấng chí thánh Marina cũng đã làm như vậy khi bà ẩn mình trong một nhà dòng nam. Có nhiều trường hợp nữa cũng giống như vậy. Người ta gọi đó là sự giả bộ để cứu vãn.

Chuyện xảy ra chỉ có vậy thôi, và trong khi cô thôn nữ và con đang ngồi nói chuyện thì thấy có một chiếc xe ngựa chở bốn người xuất hiện trên đường. Ngựa phi nước đại tiến thẳng tới chỗ chúng con. Họ túm lấy cô gái, đẩy cô lên xe ngồi và một người đánh xe chở cô gái đi. Ba người còn lại trói hai tay con, lôi con trở lại làng mà con vừa ở qua mùa hè. Họ trả lời những câu biện bạch của con bằng cách la lớn:

- Chúng ta sẽ dạy dỗ ông thánh nhỏ này về việc dụ dỗ con gái nhà người ta!

Tối đó, họ đem con vô sân trụ sở làng, cùm hai chân con, nhốt con trong nhà giam chờ sáng mai xử. Cha xứ nghe tin con ở trong tù thì tới gặp con. Ông mang cho con ít xúp, an ủi con rồi nói ông sẽ làm hết sức mình cho con. Và như một cha linh hướng, ông đưa ra lời bảo đảm rằng con không phải là loại người như họ nghĩ. Sau khi ngồi với con một lúc, ông ra về. Đến khuya thì có quan toà tới. Ông ấy đang đi ngang làng để tới một nơi nào đó thì dừng lại ở nhà người đại diện để nghe báo cáo về những gì xảy ra. Nghe xong, ông liền ra lệnh họp dân chúng lại, đem con vào ngôi nhà được dùng làm tòa án. Chúng con đi vào, đứng chờ. Quan toà tới, vừa đi vừa quát nạt, rồi ngồi lên trên mặt một chiếc bàn, đầu vẫn đội mũ.

Ông nói sang sảng:

- Này, Ephiphan, cô gái đó, con gái nhà ngươi đó, khi bỏ nhà ra đi có lấy theo cái gì trong nhà của ngươi không?

Câu trả lời là:

- Bẩm Ngài, không lấy gì cả ạ.

Quan tòa hỏi tiếp:

- Vậy có ai thấy con gái ngươi đang làm điều gì sai trái với tên ngốc này không?

Người cha của cô gái thưa:

- Bẩm Ngài, không ạ.

Quan tòa phán:

- Vậy thì kết luận và phán quyết của ta về vấn đề này là: con gái ngươi ngươi tự xử lấy; về phần gã khờ này thì ngày mai chúng ta sẽ cho nó một bài học, đuổi nó ra khỏi làng và cấm ngặt từ nay về sau không được ló mặt tới chỗ này nữa. Vậy đó, hết.

Nói xong, ông tuột xuống khỏi bàn, đi ngủ; còn con bị giải trở lại nhà giam. Sáng sớm ngày mai, hai viên cảnh sát nông thôn tới, dùng roi quất con và chở con ra khỏi làng.

Con vừa đi vừa cám tạ Thiên Chúa rằng Ngài đã coi con là xứng đáng để được chịu đau khổ vì Thánh Danh Ngài. Điều ấy an ủi con và càng làm cho con thấy ấm lòng, làm bừng cháy sự cầu nguyện không ngừng trong tâm hồn. Chuyện xảy ra không làm con ngã lòng chút nào. Nó như thể xảy ra cho ai đó và con chỉ là người đứng ngoài quan sát nó. Con đủ sức mạnh để gánh chịu roi vọt. Lời cầu nguyện Đức Giêsu mang dịu ngọt lại cho trái tim con và có thể nói, làm con không biết tới điều gì khác nữa.

Ra khỏi làng được chừng hai cây số hoặc hơn, con thấy người mẹ của cô gái đi chợ về đang xách theo các thứ bà vừa mua. Gặp con, bà kể với con là con rễ của bà sẽ hủy bỏ vụ kiện và bà nói rằng:

- Anh thấy đó, nó tức tối con gái tôi vì đã bỏ nó mà đi.

Nói xong bà cho con một ít bánh mì và bánh ngọt, và con tiếp tục lên đường.

Print In trang | sendtofriend Email | back Trở về
  
Tin/Bài mới
Đức Mẹ Maria Hoa Hồng Mầu Nhiệm (5) (7/16/2013)
Đức Mẹ Maria Hoa Hồng Mầu Nhiệm (4) (7/16/2013)
Đức Mẹ Maria Hoa Hồng Mầu Nhiệm (3) (7/16/2013)
Đức Mẹ Maria Hoa Hồng Mầu Nhiệm (2) (7/16/2013)
Đức Mẹ Maria, Hoa Hồng Mầu Nhiệm (1) (7/16/2013)
Tin/Bài khác
Cn 1940: Đức Mẹ Maria Đạp Đầu Con Rắn (3) (7/5/2016)
Cn 1939: Đức Mẹ Maria Đạp Đầu Con Rắn (2) (7/5/2016)
Cn 1938: Đức Mẹ Maria Đạp Đầu Con Rắn (1) (7/4/2016)
Đức Mẹ Tự Do (7/12/2013)
Các Kết Quả Của Kinh Mân Côi An Ủi Và Cứu Các Linh Hồn Ra Khỏi Luyện Ngục (7/10/2013)
MeMaria.org -- Từ 15/4/1999 lần truy cập -- Kim Hà [Valid RSS]
Copyright © 2011 www.memaria.org. All Rights Reserved. Powered by VNVN System Inc.
Best view with IE 7.0, Fire Fox, resolution 1024x768