Google Search
Local Search
|
|
Điểm Tin Giáo Hội Hoàn Vũ và Giáo Hội Việt Nam Tuần Này, Do Xuân Hương và Hồng Việt Phụ trách.
|
|
|
|
|
|
|
|
Phụng Vụ Lời Chúa CN4-Phục Sinh
|
Suy Niệm Lời Chúa CN4 Phục Sinh
|
|
Thánh Vịnh Đáp Ca CN4 -Phục Sinh
|
Suy Niệm Phúc Âm CN4 -Phục Sinh
|
CN4PS - NAM B - MỤC TỬ SAU VATICAN 2 LÀ AI?
|
Bài giảng CN4-Phục Sinh của cha Hảo
|
Như đã loan báo, ngày 9 tháng Tư vừa qua, Tông Huấn thứ ba của Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã được công bố. Tựa đề Tông Huấn là: Hãy Hân Hoan Và Nhẩy Mừng: Về Ơn Gọi Nên Thánh Trong Thế Giới Ngày Nay.
|
Như đã loan báo, ngày 9 tháng Tư vừa qua, Tông Huấn thứ ba của Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã được công bố. Tựa đề Tông Huấn là: Hãy Hân Hoan Và Nhẩy Mừng: Về Ơn Gọi Nên Thánh Trong Thế Giới Ngày Nay.
|
Như đã loan báo, ngày 9 tháng Tư vừa qua, Tông Huấn thứ ba của Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã được công bố. Tựa đề Tông Huấn là: Hãy Hân Hoan Và Nhẩy Mừng: Về Ơn Gọi Nên Thánh Trong Thế Giới Ngày Nay.
|
Đức Thánh Cha Phanxicô đã công bố một tông huấn mới, Gaudete et Exsultate (Mừng rỡ Hân hoan), trong đó ngài đưa ra các chỉ dẫn thực hành nhằm đạt đến sự thánh thiện trong thế giới hiện đại.
Toàn bộ Tông huấn được chia làm 5 chương với 177 đoạn.
|
|
Inés San Martín của Tạp Chí Crux, trước ngày công bố Tông Huấn Hãy Hân Hoan và Nhẩy Mừng, cho rằng không ai nghĩ tông huấn này sẽ châm ngòi cho một cuộc tranh cãi như Tông Huấn Niềm Vui Yêu Thương, trong đó, Đức Phanxicô thận trọng đưa ra khả thể rước lễ cho những người ly dị tái hôn dân sự. Nhưng cô thêm rằng “dĩ nhiên, Đức Phanxicô là vị giáo hoàng của những bất ngờ” nên không ai biết chắc phản ứng đối với nó sẽ ra sao".
|
Inés San Martín của Tạp Chí Crux, trước ngày công bố Tông Huấn Hãy Hân Hoan và Nhẩy Mừng, cho rằng không ai nghĩ tông huấn này sẽ châm ngòi cho một cuộc tranh cãi như Tông Huấn Niềm Vui Yêu Thương, trong đó, Đức Phanxicô thận trọng đưa ra khả thể rước lễ cho những người ly dị tái hôn dân sự. Nhưng cô thêm rằng “dĩ nhiên, Đức Phanxicô là vị giáo hoàng của những bất ngờ” nên không ai biết chắc phản ứng đối với nó sẽ ra sao".
|
Inés San Martín của Tạp Chí Crux, trước ngày công bố Tông Huấn Hãy Hân Hoan và Nhẩy Mừng, cho rằng không ai nghĩ tông huấn này sẽ châm ngòi cho một cuộc tranh cãi như Tông Huấn Niềm Vui Yêu Thương, trong đó, Đức Phanxicô thận trọng đưa ra khả thể rước lễ cho những người ly dị tái hôn dân sự. Nhưng cô thêm rằng “dĩ nhiên, Đức Phanxicô là vị giáo hoàng của những bất ngờ” nên không ai biết chắc phản ứng đối với nó sẽ ra sao".
|
|
|
Câu hỏi gợi ý:
1. Mục tử là gì? Xét về phẩm chất, có mấy loại mục tử? Mỗi loại có những tính chất gì? Làm sao phân biệt được loại nào với loại nào?
|
Chúng ta khó biết được mức sâu đậm của chất “thực” ẩn dưới hình ảnh “chủ chiên” trong sự so sánh của Chúa Giêsu. Ngày nay không còn thấy cảnh những mục đồng hòa mình với đàn chiên nữa. Đám đông nghe Chúa giảng dạy có một não trạng thấm nhuần lịch sử tổ tiên họ.
|
Thế nào là một mục tử tốt lành? Đó là người biết các con chiên của mình, ân cần săn sóc chúng, và sẵn sàng hy sinh, chịu cực khổ để bảo vệ chúng, thậm chí sẵn sàng hy sinh cả mạng sống cho chúng nữa.
|
Khi không có động cơ là tình yêu, thì việc thực hiện một bổn phận, thậm chí kể cả việc thể hiện lòng tin, cũng đều có thể đưa đến hậu quả là làm khô héo tâm hồn con người.
|
“…Người mục tử tốt lành hy sinh mạng sống cho đàn chiên”.
|
Bài Diễn từ về Cửa chuồng chiên và người Mục tử (Ga 10,1-21) vừa chấm dứt các Diễn từ dịp Lễ Lều vừa đưa vào Diễn từ dịp Lễ Cung hiến Đền Thờ.
|
Có một thai nhi sắp được chào đời. Nó mới hỏi Thượng đế rằng: “Thưa Ngài, có phải ngày mai Ngài sẽ đưa con vào đời không?
|
Công việc chiếm một phần rất lớn trong cuộc sống của chúng ta. Do đó, điều quan trọng nhất là cách thức chúng ta quan niệm về công việc. Nếu công việc của chúng ta có ý nghĩa, thì nó trở thành một lời chúc phúc. Nhưng nếu nó không có ý nghĩa, hoặc có ít ý nghĩa, thì hầu như nó trở thành một tai họa.
|
Các tông đồ là những người đã được thấy và đụng chạm vào Đức Giêsu Phục Sinh.
|
Chúa Nhật tuần này thường được gọi là “Chúa Nhật-Chúa Chiên Lành”, và được Giáo Hội đặt làm Ngày Thế Giới Cầu Nguyện cho Ơn Thiên Triệu linh mục.
|
Hôm ấy thánh Phêrô và Gioan bị điệu đến trước tòa án Do Thái vì những tội trạng như đã chữa lành cho một người què, đã rao giảng danh Đức Kitô cho dân chúng, khiến nhiều người nghe lời giảng mà tin theo, để rồi trở nên những con chiên trong đàn chiên của vị mục tử duy nhất là chính Đức Kitô.
|
Xưa kia, người ta đã cầu nguyện cho các ơn gọi, và lúc ấy môi trường Kitô thuận lợi cho các ơn gọi. Cha mẹ hãnh diện dâng con cái cho Chúa.
|
“Tôi là mục tử nhân lành. Tôi biết các chiên tôi và các chiên của tôi biết tôi” (Ga 10,14)
|
Hằng năm cứ đến ngày Lễ Chúa Chiên Lành (Chúa Nhật IV Phục Sinh), cả Giáo hội hướng đến việc cổ võ ơn thiên triệu trong bậc tu trì nói chung và cách riêng ơn gọi làm linh mục.
|
Tình yêu Chúa cao vời biết bao, ngút cao như mây trời và mênh mang như biển cả. Chúa yêu thương con người qúa bội.
|
Xã hội hôm nay thật lắm chuyện thị phi! Cuộc đời cứ như: "Vàng thau lẫn lộn". Hàng thật hàng giả đã khó phân biệt mà người tốt, người xấu càng khó phân biệt hơn.
|
Mục tử và đàn chiên trên đồng cỏ là một hình ảnh quen thuộc đối với người Palestine. Giữa người và chiên có một mối tương quan mật thiết. Ở đây Đức Giêsu tự ví mình như người mục tử.
|
Dân Do Thái là dân du mục. Cuộc đời họ gắn liền với đoàn vật và những đồng cỏ. Nên khi Đức Giêsu đưa ra hình ảnh người mục tử và đoàn chiên, người Do Thái hiểu ngay tức khắc.
|
Dưới thời bạo chúa Nêrô bắt đạo. Rôma ngập tràn máu lửa, biết bao tín hữu đã chết dưới tay ông vua điên loạn, bạo tàn.
|
Du khách dừng chân trước một đàn cừu, bỗng lưu ý tới một con vật nằm dài trên đất được chủ nó vuốt ve, và băng bó vết thương ở một chân bị gẫy.
|
Chúa nhật thứ IV mùa Phục Sinh được gọi là Chúa nhật Đấng Chăn Chiên nhân lành. Vì thế, toàn bộ lời Chúa hôm nay đều xoay quanh chủ đề này. Mục tử, tức là người chăn chiên, là hình ảnh rất quen thuộc đối với dân Do Thái du mục ngày xưa nói riêng, và cả xã hội Do Thái cho tới thời Chúa Giêsu nói chung.
|
Tháng 3 năm 1980 Đức cha Rômêrô, Tổng Giám Mục San Salvador ở Trung Mỹ đã cương quyết lên tiếng phản đối chính phủ vi phạm nhân quyền, vì đã ủng hộ giới địa chủ và đại tư sản áp bức bóc lột nông dân. Người dân ở đây tuyệt đại đa số là người Công Giáo (98%).
|
Trong việc tham dự hội nghị tại Ấn Độ, tôi đã được dịp nghe bài thuyết trình của một nhà trí thức Công giáo người An Độ nói về những ước nguyện của người giáo dân trong cộng đồng Giáo Hội.
|
Có một chàng sinh viên, sau khi tốt nghiệp đại học, đã không chọn cho mình một ngành nghề chuyên môn, nhưng lại đi chăn cừu thuê. Anh cho biết: Mỗi ngày anh phải làm việc tới mười tám tiếng đồng hồ và làm tất cả bảy ngày trong tuần. Suốt thời gian ở trên núi, anh hoàn toàn cô đơn, chỉ bầu bạn với chú chó, chú ngựa và hai ngàn con cừu.
|
Hình ảnh mục tử sống giữa đàn chiên là hình ảnh rất thân quen đối với dân Do Thái ngày xưa chuyên sống đời du mục. Hình ảnh nầy được Thánh Kinh Cựu Ước sử dụng nhiều lần để diễn tả tình yêu của Thiên Chúa dành cho dân Người.
|
Chúa Giêsu muốn nói gì qua hình ảnh chủ chăn và đoàn chiên? Tôi xin thưa đó là sự gắn bó mật thiết.
|
Khi một người bị chứng bệnh thể lý trầm kha, người ta sợ bệnh nhân bị sốc về tâm lý nên không dám cho biết ngay, nhưng rồi dù muốn dù không thì cũng vẫn phải cho biết. Khi một người bị chứng bệnh tâm linh trầm kha, người đó không chỉ CẦN biết mà còn PHẢI biết.
|
( Ga 10, 11 – 18 )
Lễ “Chúa Chiên lành” là lễ của Chúa Giêsu, Đấng đã tự xưng "Ta là mục tử tốt lành" (Ga 10, 11). “Mục tử” là một hình ảnh rất quen thuộc của nền văn minh nông nghiệp còn trong trạng thái thô sơ của thời du mục vùng Trung Đông. "Người chăn chiên" được Chúa Giêsu dùng để diễn tả tương quan vừa mật thiết, vừa rất "dễ thương" giữa Người và chúng ta.
|
|
Thiên hùng ca này dạy chúng ta điều gì về lịch sử cổ xưa và nhân loại? Nếu điều đó không xảy ra thì đó vẫn là câu chuyện có thật. Đó là cách giáo sư Ronald S. Hendel thuộc Đại học U.C. Berkeley giải thích về vẻ đẹp của câu chuyện trong Kinh Thánh liên quan ông Nô-ê và trận lụt Đại Hồng Thủy.
|
Tôi lớn lên với “năng khiếu mua sắm” đối với phụ nữ. Khi tôi tới siêu thị, bảo tàng viện, hoặc thậm chí là nhà thờ, tôi thường theo bản năng “mua sắm” bằng cách chú ý tới điểm nào đó ở các phụ nữ khác (dù quen hay lạ) thay vì chú ý tới mình. Ôi, khuôn mặt, đôi tay, chiều cao và điều cuối cùng là...
|
Đức Giêsu tự xưng mình là mục tử nhân lành. Ngài biết từng con chiên, yêu thương chăm sóc và sẵn sàng hy sinh tính mạng vì đàn chiên.
|
|
Có một thời gian tôi được hân hạnh chung sống với một số vị linh mục, trong đó có một Cha đã từng đi du học ở Rôma và có dịp đi nhiều nơi trên thế giới. Về Việt Nam, Cha đã dạy Thần Học nhiều năm ở các Đại Chủng viện. Lúc đó Cha đã lớn tuổi và về hưu. Qua các câu chuyện hằng ngày, Cha đã chia sẻ nhiều kinh nghiệm qúy giá về cuộc sống Đức Tin của Cha. Mỗi lần kết thúc câu chuyện, Cha đều chắp tay nói: Tất cả là chữ "Credo!" (Tôi Tin!).
|
Chủ đề: "Ngày hôm nay phải tìm gặp Chúa Giêsu trong Hội Thánh Ngài qua nghi thức bẻ bánh."
|
Khi kết hôn với nhau, ai cũng muốn gia đình mình hạnh phúc. Ai cũng mơ tìm được hạnh phúc trong đời sống lứa đôi. Lúc này hai người luôn sẵn sàng hy sinh cho nhau. Họ tìm mọi cách làm vui lòng nhau. Thế nhưng, khi đã thành gia thất, nhiều bạn trẻ đã vỡ mộng, nhiều gia đình đã tan nát không tìm được hạnh phúc gia đình. Cãi nhau, bất hoà, bất tín bất trung. Gia đình trở thành hoả ngục vì thiếu vắng tình yêu. Thay cho những lời nói ngọt ngào là quát tháo, đay nghiến. Thay cho những cử chỉ thân thương là thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.
|
Tin Mừng hôm nay cho chúng ta một thấy cảnh tượng các Tông Đồ tụ họp nhau trong căn phòng với tất cả các cánh cửa đều đóng kín, vì lo sợ, tâm hồn họ đã bị tổn thương kể từ khi Chúa Giêsu bị bắt và chịu chết. Nhưng Chúa Giêsu hiện ra, Ngài ban bình an và thổi một nguồn sống mới cho họ.
|
Lễ Phục sinh đã qua hai tuần lễ, nhưng chúng ta vẫn còn tiếp tục suy gẫm về sự sống lại của Chúa Giêsu. Chúa nhật 3 Phục Sinh hôm nay, Giáo Hội tiếp tục trình bày cho chúng ta biến cố Chúa Giêsu Kitô sống lại.
|
Hai môn đệ, trong số bảy mươi hai vị đã được Chúa sai đi từng đôi một vào tất cả các thành, các nơi mà chính Người sẽ đến (Lc 10, 1). Nhưng sau khi Chúa Giêsu bị treo trên thập giá, họ đã vỡ mộng và tính về vườn.
|
|
Phụng Vụ Lời Chúa CN3-Phục Sinh
|
Suy Niệm Lời Chúa CN3 Phục Sinh
|
Bé gái 7 tuổi ước ao rước Mình Thánh Chúa
|
Trên đường Emmau, hai môn đệ buồn bã kéo lê bước chân. Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Chúa Giêsu đến gần và cùng đi với họ. Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. (Lc 24, 15)
Tại sao mắt họ lại bị ngăn cản? Cũng như chúng ta vẫn thường không nhận ra Chúa, cũng đồng hành với chúng ta từng giây phút.
|
Thánh Luca vừa trình bày cho chúng ta trình thuật sau cùng của Ngài. Qua trình thuật này chúng ta thấy Chúa Giêsu đưa các môn đệ đi vào trong sự viên mãn của mầu nhiệm Phục Sinh. Trình thuật Chúa Giêsu dẫn đưa các môn đệ như thế nào, chúng ta hãy nhìn đến ý hướng biên soạn của Thánh Luca.
|
Muốn làm chứng đầy đủ về ai, người ta thường kể tiểu sử nhân vật đó từ khi sinh đến khi chết. Về các anh hùng, danh nhân, sử sách thường ghi những chiến công, những thành tích siêu quần bạt chúng: Hưng Đạo với chiến thắng oai hùng Bạch Đằng, Quang Trung với chiến thắng thần tốc Đống Đa.
|
Chúa Giêsu Phục Sinh ban cho chúng ta sự sống mới, chia sẻ quyền năng Phục Sinh của Ngài cho mỗi người chúng ta, và cho nhiều người khác qua mỗi người chúng ta.Chúa Nhật 3 PHỤC SINH cho chúng ta thấy rõ uy quyền của Đấng Phục Sinh và qua chúng ta, Ngài mời gọi từng người chúng ta trở nên nhân chứng cho Ngài.
|
Các ông còn đang nói, thì chính Đức Giêsu đứng giữa các ông và bảo: "Bình an cho anh em!" (Lc24,36).
|
|
|
|
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
|
Bài Medu 152: Đức Mẹ Medjugorgje Giúp Hàn Gắn Tình Mẫu Tử
|
|
Thứ Năm, Ngày 11 tháng 9-2008
|
Bài 152: Đức Mẹ Medjugorgje Giúp Hàn Gắn Tình Mẫu Tử
§ Elizabeth
“Kìa ai thiếu vỗ về người mẹ, tháng ngày trôi lặng lẽ cô liêu ? Về đây Mẹ sẽ thương yêu, về đây, Mẹ sẽ ban nhiều ơn thiêng”.
Tôi thích bài hát này từ thuở nhỏ nhưng lời nhạc chỉ trở thành hiện thực khi tôi đến hành hương Medjugorgje. Bao ước mơ từng ấp ủ, bao cay đắng tủi hờn được tình yêu thiêng liêng của Mẹ Maria thuần hóa. Hồn tôi lâng lâng như được Mẹ âu yếm đưa lên tận mây xanh, quên đi bao nhục nhằn, bao đau khổ tinh thần, bao đớn đau thể xác. Tôi không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả mối tình tuyệt vời Mẹ Maria cho tôi cảm nếm. Thân xác tôi như được một luồng khí nhiệm mầu thấm vào từng thớ thịt làn da, trái tim tôi như được vuốt ve trìu mến. Có lẽ niềm vui thiên đàng là như thế này, là một tâm hồn bình an, một tinh thần thanh thoát, một thân xác nhẹ nhàng bay bổng… Mẹ Maria ban cho tôi cảm nghiệm híếm hoi này trên Đất Mẹ, làng Medjugorgje thanh bình êm ả.
Chiều hôm đó trên đồi Hiện Ra Pobrdo, một mình tôi ngồi trên khoảng đá bằng phẳng thả hồn xuống ngôi làng Đất Mẹ nay đã mọc lên khá nhiều khách sạn, nhà nghỉ… Trên tôi là mây trời hiền hòa. Trước mắt tôi là núi đồi trùng điệp. Chung quanh tôi là những di tích thánh ghi dấu sự hiện diện của Mẹ. Đến hôm nay, rời vùng đất linh thiêng đã gần một tháng, cảm nghiệm niềm vui có Mẹ vẫn còn đọng lại trong tôi. Mấy hôm nay trời chuyển mùa vào thu hơi buồn, thiếu ánh nắng mặt trời, ngày ngắn dần. Tôi nhậy cảm trước khí hậu thay đổi đột ngột nên hồn thêm chơi vơi. Lẳng lặng mời Mẹ đến thăm, trí tôi hiện lên hình ảnh Mẹ đon đả trong sắc áo như có mây trời gấp nếp. Dường như Mẹ đang bay từ trong mây cho tôi chiêm ngưỡng Mẹ. Tôi nhắm mắt hít thở thật nhẹ, vóc dáng Mẹ dịu dàng, cặp mắt Mẹ xinh xắn, đôi môi Mẹ duyên dáng mỉm cười, khuôn mặt Mẹ diễm lệ, diện mạo Mẹ khoan thai. Mẹ tươi tắn trẻ trung. Hai tay Mẹ trao Chúa Hài Đồng. Chúa ngoan ngoãn an lành trong cánh tay hiền mẫu nhoẻn miệng cười nụ. Ôi thiêng liêng cao quý làm sao tình Mẹ Chúa thiên đàng!
Thực tâm mà nói, hồng ân được Đức Mẹ Medjugorgje ban cho quá lớn lao khiến tôi không muốn nhắc lại chuyện đau buồn cuộc đời mà tôi đã giữ kín suốt hơn 50 năm. Tôi có kể cho bác sĩ và một vài vị lãnh đạo tinh thần để các vị giúp tôi đương đầu với chứng suy sụp tinh thần trầm trọng. Vả lại phong tục tập quán Việt Nam đa số nhiều người chưa chấp nhận nổi tình trạng một người con lại nói những điều không tốt về bậc sinh thành hoặc những bậc tiền bối kể cả các bậc cao niên ngoài gia tộc. Tuy nhiên, theo lời khuyên của bác sĩ tâm lý, tôi nên viết ra để tiến trình chữa lành sớm được hoàn tất.
Lúc này đây, có người đã đi về bên kia thế giới, tuy rằng khi chịu hành hạ quá đáng có lần tôi đã nghĩ đến đi Việt Nam để tìm những người liên hệ để làm gì thì tôi cũng không rõ. Trước khi được cảm nghiệm tình Mẹ Medjugorgje, tôi đã trải qua một tiến trình rất lâu dài đầy cam go thử thách để thật sự tha thứ cho những người đã liên đới gây nên cơ sự, cũng như để tôi được cảm nghiệm ơn tha thứ từ Chúa và từ mọi người. Đúng hơn, nhờ Mẹ Maria can thiệp và chính Chúa Thánh Thần đã làm việc rất vất vả, đã hoạt động âm thầm trong tôi và trong nhiều người liên hệ nên tôi mới còn đủ bình tĩnh để viết những dòng chữ này.
Giờ đây, trong tôi chỉ còn lại một niềm xúc cảm dạt dào là chính thời gian Má tôi đang bắt đầu cần đến tôi thì tôi lại chỉ còn đủ sức để tự săn sóc chính mình. Nếu không thì hậu quả cuộc đời còn lại của tôi khó mà lường được, chẳng những tôi không giúp được ai mà tôi còn cần phải nhờ người khác săn sóc những nhu cầu cơ bản tối thiểu hàng ngày. Tôi vẫn cầu xin Chúa ban cho Má tôi và vẫn cảm tạ Thiên Chúa vì Má tôi tuy cũng mang những bệnh khó chữa nhưng bà tương đối khoẻ mạnh hơn tôi. Đàng khác, thời gian ngắn mới đây, đặc biệt từ sau chuyến hành hương Medjugorgje trở về vào ngày mùng 07 tháng 10 năm 2007, Chúa và Mẹ đã ban cho tôi phần nào hưởng được tình mẫu tử ruột thịt. Má tôi không còn gay gắt bắt bẻ tôi như trước; bà âm thầm làm những việc nhà, nấu nướng cho tôi được tự do cầu nguyện, tập luyện, sống ơn gọi bệnh nhân của mình. Tôi muốn tỏ lòng tri ân đến các Cha, các Thầy, Sơ trong giáo xứ đã cầu nguyện cho gia đình tôi, các Cô, Chú, Bác trong cộng đoàn và mấy người Em tôi đã chia nhau đưa đón Má tôi vì Má tôi không thể lái xe.
Ngoài ra, trong thời gian ở Medjugorgje Chuá Thánh Thần còn soi dẫn cho tôi nhớ lại những đau thương trong cuộc đời Má tôi. Bà đã mất người Mẹ thân yêu và 5 người em trong vòng 40 ngày vì bệnh dịch và thiếu phương tiện điều trị vì mới di cư từ Bắc vào miền Nam nuớc Việt phải định cư ở rừng cao su, ông ngoại tôi hóa điên không còn khả năng nuôi dưỡng Má tôi, Má tôi còn nhỏ dại phải đi giúp việc trong nhà nhiều người để đổi lấy bát cơm manh áo, nơi trú ngụ. Chế độ chủ tớ, cách cư xử với kẻ ăn người làm của nhiều người Việt Nam nói riêng và nhiều người trên thế giới nói chung còn rất tồi tệ tàn ác, nên mặc dù tôi bị chính mẹ ruột đối xử như một nô lệ không công, Má tôi vẫn cảm thấy tôi quá sung sướng hơn bà thời niên thiếu rất nhiều. Do đó bà không cảm thấy áy náy hay tỏ ra một chút từ tâm nào đối với tôi. Lại nữa, trong tiềm thức sâu thẳm của bà, tôi là tình địch của bà. Vì vậy, vô hình chung, tôi đã chịu đòn ghen thay cho một người suốt hơn 50 năm dài.
Phải mất đến nửa thế kỷ tôi mới ý thức được rằng tôi có một người mẹ mắc bệnh tâm thần không chịu nhận mình có bệnh và từ chối mọi phương thức điều trị. Tôi được truyền bệnh này và lại phải sống dưới sự kềm chế của bệnh nhân. Một bệnh nhân bệnh nặng hơn bị ép buộc phải phục vụ một bệnh nhân khác, phải điều trị theo cách thức của má tôi chứ má tôi rất khó chịu khi tôi đi chạy chữa từ các bác sĩ có giấy phép hành nghề. Thật sự thì bà không ưa tôi mất thời giờ vào việc điều trị bệnh cho tôi. Ý bà muốn tôi phục vụ bà cho bà nở mặt nở mày với người chung quanh. Bà không muốn người khác biết tôi có bệnh. Chính bà vẫn cho là tôi bệnh giả vờ trong khi các y sĩ hết lòng giúp trong nhiều thập niên mà không thấy tôi có dấu hiệu tiến triển khả quan. Khi nghe tôi khai bệnh, có bác sĩ đã đặt câu hỏi:
- Chị có chắc bà cụ là mẹ ruột của chị không?
- Thưa bác sĩ, tôi biết chắc chắn, vì tôi rất giống bà.
Nguyên nhân chỉ vì tôi muốn đi tu dòng…
Người mà tôi chịu đòn ghen thay thế là một cựu tu sĩ. Dì ấy, đúng hơn tôi phải gọi bằng bà, vì dì ấy là một nữ tu dạy Má tôi ở bậc tiểu học. Dì đã đường đường chính chính từ giã bộ áo dòng để mặc áo cưới. Chuyện này cũng thường tình vì các tu sĩ hay chủng sinh có tối thiểu trên dưới 10 năm để chọn lựa, thực tập trước khi quyết định khấn trọn đời hay lãnh nhận chức phó tế. Rồi sau khi đã là tu sĩ chính thức hay linh mục, họ vẫn có thể đổi ơn gọi và qua một thủ tục tháo gỡ lời khấn hứa với tòa thánh. Điểm trớ trêu gây nên đau thương cho đại gia đình tôi có một nguyên nhân khá ly kỳ : Dì ấy, nữ tu ấy đã hiên ngang kết hôn với người học trò của mình. Và ông chồng của Dì ấy lại là người hôn phu của Má tôi. Ba tôi cũng là học trò của Dì. Ba tôi biết rõ mọi chuyện và đã kết hôn với Má tôi.
Dì ơi, bà ơi hay bác ơi! Bác có thể hình dung được cuộc chiến hàng ngày kéo dài trong gia đình cháu suốt 38 năm, nạn nhân là mười mấy con người cho đến ngày Ba cháu mất đi, và nó vẫn còn kéo dài đến nay đã 53 năm gây ảnh hưởng cho thêm bao nhiêu là con cháu. Bác Đ., chồng của Dì và có một thời là bạn thân của Ba cháu ơi, Bác có thể tưởng tượng được phần nào nỗi đau khổ mà cả gia đình cháu phải gánh chịu hay không? Hơn phân nửa chị em chúng cháu ở tuổi 30, 40, 50 mà vẫn sống vất vưởng không muốn lập gia đình mà cũng sợ đời tu.
Từ ngày có trí khôn cho đến khi Ba tôi lìa đời, tôi chưa bao giờ được nghe Ba Má tôi nói với nhau một câu nào êm ái. Mười mấy chị em chúng tôi cũng thế, chỉ có mấy em nhỏ nhất thì thỉnh thoảng còn được nghe Ba Ma nói vài câu thương yêu nhưng cũng rất hiếm hoi.
Riêng mấy chị em lớn thì cuộc sống chỉ có toàn bổn phận với trách nhiệm. Nghèo túng, thiếu thốn cả tinh thần lẫn vật chất. Quanh năm suốt tháng chỉ nghe cha mẹ cãi nhau, đánh nhau, và mắng chửi chúng tôi. Ba tôi rất nóng nảy. Má tôi lại sử xự theo kiểu đổ thêm dầu vào lửa. Ba tôi hay dùng dao búa dọa nạt. Má tôi sợ hãi nên cứ chờ chị em chúng tôi về đông đủ thì mới khai chiến để có đàn con can gián. Ba tôi bực mình nên đánh luôn chúng tôi vì tội đồng lõa. Không khí gia đình là một địa ngục trần gian. Cả ngày cực khổ xa cách, chỉ có bữa cơm tối đông đủ thì lại là những cuộc giao chiến lớn nhỏ, rồi đĩa bay chén bay. Thu dọn vội vàng, tất cả chị em chúng tôi chui vào giường khi trời vừa tờ mờ tối.
Từ lúc lên năm tuổi tôi đã bắt đầu đặt câu hỏi về sự hiện hữu của chính mình. Cha mẹ nghèo, em đông nên chị em chúng tôi cứ đứa lớn coi đứa bé hơn cho cha mẹ đi làm lụng mưu sinh. Riêng tôi, từ lúc lên bảy tuổi, má tôi đã cấm không cho tiếp xúc với bất cứ ai. Ra khỏi lớp học là phải mau mau đi về nhà để coi em, quét nhà, rửa chén, giặt giũ quần áo tã lót cho các em. Tới giờ cha mẹ về lại lấm la lấm lét lo âu sợ hãi.
Cuộc sống quá cơ cực lầm than nên đến năm 11 tuổi tôi xin đi tu. Thế là hoạn nạn dồn dập đổ trên đầu tôi và thân xác tôi. Má tôi bắt đầu đánh đập tôi mỗi ngày. Bà bảo rằng: đánh để tôi chừa không đòi đi tu. Bà còn nguyền rủa tôi những lời độc địa. Bà bắt tôi làm lụng vất vả hơn, đầu tắt mặt tối suốt ngày mà phải làm theo kiểu hành hạ của bà. Cây chổi quét nhà dài hơn người tôi, nhưng bà bắt phải khom lưng xuống mà quét, đứng thẳng lưng quét nhà là lười biếng.
Phải làm lụng vất vả, ăn uống thiếu thốn, tinh thần lại giao động mạnh, nên tôi dễ bị cảm sốt nặng mà nằm nghỉ thì bị lôi dậy để làm việc. Có lần đau yếu đang giặt một chậu quần áo to lớn của cả nhà, tôi quỵ ngã, cố lết vào gầm giường, nghe tiếng chân và tiếng roi bà khua ngang khua dọc, tôi nín thở. Bà không biết nơi tôi ẩn mình, tưởng tôi bỏ nhà đi nên tìm tôi phía chung quanh nhà. Tức nước thì phải vỡ bờ, nhiều lần sau này khi nghe bà bắt đầu lên giọng là tôi bỏ việc nhà đi quanh quẩn ở sân nhà thờ cách nhà tôi chỉ độ mấy phút đi bộ, mấy giờ đồng hồ sau trở về vẫn còn nghe chửi. Mặc cho những trận đòn chí tử sau đó, tôi đã chai lì, má tôi muốn đánh hay muốn chửi mặc sức. Thấy tôi không phản ứng, có lúc bà tức giận dí dao nhọn vào ngực tôi, tôi cũng chẳng thấy sợ vì không thiết sống.
Tâm trí càng ngày càng hoang mang tột độ, tôi lầm lũi sống qua ngày. Thâm tâm chỉ ao ước được chết càng sớm càng tốt. Tôi đã cầu xin Thiên Chúa ơn này trong nhiều năm.
Những năm tháng đầu tiên đến đất Mỹ, bà như muốn tôi phải thu hết của cải của người khác để được tự do sống sung túc bù lại những ngày cơ cực. Ròng rã ba tháng trời người bảo trợ đưa tôi đi tìm việc làm, chỉ kiếm được một công việc phụ bếp rất vất vả lương bổng chỉ có một Mỹ kim một giờ. Họ thương tình thu xếp cho tôi đi học, má tôi mắng xối xả: “Tiền trước đã, học hành tính sau”. Những người bảo trợ của gia đình tôi rất tốt, họ lo cho các em tôi học trường Công giáo, nhưng ba má tôi than buồn vì ở xa người Việt, nên khóc lóc than thở rồi kéo nhau về sống chung với một số gia đình người Việt tị nạn khác ở trong một trại làm thịt gà. Cả nhà vất vả thay nhau làm ngày làm đêm mà lương bổng bị trừ tiền nhà tiền điện nước, đem về mỗi tuần có mấy chục Mỹ kim. Người bảo trợ cũ đã chuyển hết số tiền cơ quan bác ái Công giáo tài trợ cho chúng tôi mỗi đầu người là 300 Mỹ kim. Ông chủ trại gà dùng số tiền này mua nhà tiền chế rồi lại tính tiền thuê nhà của gia đình tôi. Ba tôi lại bị buộc phải làm việc nặng, sút xương sống lưng mà chúng tôi không biết thủ tục đòi bồi thường. Gia đình lại lục tục kéo nhau đi tiểu bang khác có đông người Việt lập làng.
Điều tôi ân hận lớn nhất là đã để ba má tôi quyết định bỏ lỡ cơ hội cho các em tôi học trường Công giáo. Tất cả chị em chúng tôi đều tốt nghiệp đại học, nhưng cuộc sống tâm linh chúng tôi rất chậm tiến. Riêng tôi, 16 năm qua tôi hoàn toàn bất lực không làm việc được. Má tôi không tiếc lời đay nghiến lại còn nhờ thêm các bà bạn cũng cùng trình độ chồng chất thêm đau thương lên tâm trí tôi. Không giãi bày được với ai. Cha xứ cũng rất bận rộn và không thông cảm được. Tôi đành nghẹn ngào đổi qua xứ khác dưỡng bệnh.
Tôi mất tất cả chỉ còn lại một mình Chúa và Mẹ Medjugorgje.
Ngày 30/10/2007
Elizabeth
Đọc nhiều nhất Bản in 01.11.2007. 17:05
|
|
Tin/Bài mới
Tin/Bài cùng ngày
Tin/Bài khác
|
|