[
Man-na] SUY NIỆM CHÚA NHẬT 34 THƯỜNG NIÊN NĂM
A LỄ KITÔ VUA
Mt 25,31-46
LÀM
CHO CHÍNH TA VẬY
Một số vị vua thời
xưa, vì muốn biết đời sống
thực tế của dân
nên đã vi
hành, nghĩa là cải
trang làm thường dân,
bí mật ra khỏi cung vua, không cho ai
biết.
Vua cố tình
che giấu thân phận thật sự của mình,
vì muốn mắt
thấy tai nghe những gì đang diễn ra trong nước,
nhờ
đó vua biết được dân tình, và lãnh đạo
sao cho hợp ý dân.
Vi hành thường
là hành vi của một vị minh quân.
Bài Tin Mừng
hôm nay cũng cho chúng ta hình ảnh một vị vua.
Đây không
phải là một vị vua trần thế,
mà là Vua Giêsu
trong ngày Ngài trở lại
ngự trên
ngai vinh hiển, bừng tỏa ánh vinh quang,
có tất cả
thiên sứ của Ngài theo sau hầu cận.
Muôn dân thiên
hạ đông vô kể được tập hợp trước
nhan Ngài.
Vua Giêsu sẽ
là Đấng tuyên bố về số phận đời
đời của họ.
Ngài tách biệt
mọi người thành hai nhóm, đứng hai bên tả hữu.
Nhóm bên hữu
được gọi là “những kẻ được
Cha Ta chúc phúc.”
Nhóm này được
mời đến thừa hưởng Nước Trời.
Còn nhóm bên tả
là “những kẻ bị nguyền rủa.”
Họ sẽ
phải chịu cực hình muôn kiếp với Satan.
Bởi
đâu có sự khác biệt kinh khủng này nơi hai nhóm?
Vua Giêsu lấy
tiêu chuẩn nào để phân loại đôi bên?
Biết
được tiêu chuẩn này, chúng ta hy vọng được
ơn cứu độ.
Có sáu việc
bác ái được Vua Giêsu kể tới bốn lần:
Cho người
đói ăn, người khát uống, người trần
trụi áo che thân,
tiếp khách
lỡ đường, thăm nom bệnh nhân, đến với
tù nhân.
Một người
được thưởng hay bị luận phạt
tùy người
ấy làm hay không làm các việc trên cho tha nhân.
Tha nhân ở
đây là những kẻ thiếu thốn cả hồn lẫn
xác.
Họ không
chỉ cần cơm áo mà còn cần một mái nhà,
cần
được an ủi, đỡ nâng, cần được
lắng nghe, thăm hỏi.
Bất cứ
ai dám ra khỏi mình, ra khỏi những bận tâm về mình,
đối
xử với người khác như một phần của
chính mình,
người
ấy đã giữ được điều răn thứ
hai mà Đức Giêsu nói đến.
Nhưng nét
độc đáo và lý thú của bài Tin Mừng hôm nay
lại nằm
ở chỗ Đức Giêsu đưa ra một khẳng
định bất ngờ.
Đó là: những
kẻ đói khát, rách rưới, vô gia cư, yếu
đau,
thậm chí
cả những kẻ xấu bị giam cầm tù tội,
đều
là sự hiện diện của Ngài, là hiện thân của
chính Ngài.
Ai giúp họ
là giúp Ngài, ai từ chối họ là từ chối Ngài.
Mà ai từ
chối Ngài, Cha Ngài sẽ không cho vào Vương quốc.
Chúng ta thường
quen với hình ảnh một Thiên Chúa oai phong,
một Thiên
Chúa giàu sang, luôn ban phát dư dật.
Chúng ta không
quen với hình ảnh một Thiên Chúa ngửa tay xin,
Một Thiên
Chúa xấu xí vì túng nghèo, vì bệnh tật, vì vấp váp.
Vua Giêsu nhận
mình chính là đấng Emmanuel lạ lùng.
Ngài ở với
chúng ta mãi cho đến tận thế,
nơi những
anh chị em bất hạnh, thiếu may mắn.
Như thế
Ngài vẫn ở quanh ta, ở gần ta
đến
nỗi ta có thế chạm được.
Lúc nào ta cũng
có thể tiếp xúc với Ngài:
nuôi sống
Ngài qua ngày, cho Ngài tạm trú trong nhà,
thăm ngài ở
trại giam hay bệnh viện.
Ngài không chỉ
là Đấng ban ơn trong nhà thờ,
mà còn là
Đấng đứng ngoài nhà thờ xin ta trợ giúp.
Vào ngày tận
thế, mong chúng ta không bị sững sờ mà nói:
“Lạy Chúa,
có bao giờ con thấy Chúa đói khát đâu…”
Vua Giêsu quyền
năng đã đồng hóa mình với người yếu.
Ngài gọi
họ là “những anh em bé mọn nhất này của Ta đây.”
Ngài không cần
giả trang thường dân như các vua ngày xưa.
vì Ngài hiện
diện thật sự nơi người bị xã hội
coi thường.
Chúng ta phải
có đức tin để thấy được sự hiện
diện ấy.
Chúng ta sẽ
bị xét xử không phải vì đã làm điều xấu
xa,
nhưng vì tội
thiếu sót, đã để cho Ngài
đi ngang
đời mình nhiều lần mà không được chút vụn
bánh…
LỜI NGUYỆN
Lạy Chúa,
Xin ban cho
chúng con ánh sáng đức tin
để
nhận ra Chúa hôm nay và hàng ngày,
nơi khuôn
mặt khốn khổ
của tất
cả những người bị thử thách:
những kẻ
đói, không chỉ vì thiếu của ăn,
nhưng vì
thiếu Lời Chúa;
những kẻ
khát, không chỉ vì thiếu nước,
nhưng còn
vì thiếu bình an, sự thật,
công bằng
và tình thương;
những kẻ
vô gia cư,
không chỉ
tìm kiếm một mái nhà,
nhưng còn
tìm một con tim hiểu biết, yêu thương;
những kẻ
bệnh hoạn và hấp hối,
không chỉ trong thân
xác,
nhưng còn
trong tinh thần nữa,
bằng cách
thực thi lời hy vọng này:
“Điều
mà ngươi làm
cho người
bé mọn nhất trong anh em
là làm cho
chính Ta.”
Thánh Têrêsa Calcutta
|