CHƯƠNG 5: VIỆC CHỮA
LÀNH
Có ba loại
bệnh tật và mỗi loại cần cầu
nguyện đặc biệt để
được chữa lành:
¨ Bệnh thể
xác, do nhiều nguyên nhân gây ra, cần một
lời cầu nguyện chữa lành thể
lý.
¨ Bệnh của con
tim, do những vết thương tình cảm gây
ra, cần lời cầu nguyện để
chữa lành nội tâm.
¨ Bệnh tâm linh, do
tội gây nên, Chúa Yêsu chữa lành thể theo
lòng tin, bằng cách làm cho ta ăn năn
trở lại.
Chúng tôi chỉ
muốn nhấn mạnh về hai điểm trọng
yếu này:
· Sự duy
nhất của hữu thể nhân loại: dù
được cấu tạo bằng ba phần:
xác, hồn và tinh thần (1Th 5,23), con
người là một hữu thể duy
nhất không thể tách rời. Chúng ta phân chia
chỉ vì tiện lợi cho việc giảng
dạy thôi.
· Mối liên hệ
tùy thuộc: xác, hồn và tinh thần liên
kết với nhau trên những bình diện ta
không thể xác định rõ, nhưng chắc
chắn là chúng liên hệ tùy thuộc
lẫn nhau, cái này với cái kia.
I. BỆNH THỂ
XÁC VÀ CHỮA LÀNH THỂ LÝ
Trước tiên,
chúng tôi không cần đào sâu đề tài
chữa lành thể lý, bởi lẽ cả
cuốn sách này là bằng chứng
sống động của tác động “chữa
lành” của Chúa. Ngoài ra, có rất
nhiều bài vở và sách rất hay
luận về đề tài này, do phong trào Canh
Tân phổ biến.
Chúng tôi chỉ
muốn làm chứng rằng Tin Mừng
là chân thật ở thế kỷ này,
bằng cách thêm vài suy nghĩ mà chúng
tôi thấy thích hợp.
Tất cả
hoạt động cứu nhân độ thế
của Thiên Chúa được biểu lộ
dưới hai hình thức: bằng việc
làm và bằng lời nói. Thánh Luca
cô đọng cách tuyệt vời hành vi
của Đức Yêsu bằng câu nói này:
“Trong quyển
thứ nhất, thưa Ngài Thêôphilê, tôi đã
bàn về mọi điều Đức Yêsu
đã làm và đã dạy” (Cv 1,1).
Công đồng
Vaticanô II cho ta thấy hai mặt của hoạt
động Thiên Chúa khi quả quyết: “Mặc
khải thần linh thể hiện bằng hành
động và lời nói, liên kết nội
tại với nhau. Như hành động bày
tỏ và củng cố đạo lý, thì
lời nói cũng công bố hành động
và giải thích chúng” (Hiến chế
Lời Chúa, số 2). Cuối cùng, Công
đồng cho thấy Đức Kitô Yêsu (vừa
là Biến cố, vừa là lời Thiên
Chúa) là sự viên mãn của Mặc khải
như thế nào.
Nhiều
người quả quyết rằng: điều
quan trọng là chữa lành phần thiêng liêng
hơn là chữa lành thể xác.
Người khác lại cho rằng: việc
chữa lành là phụ, đặc sủng
chữa lành là không cần thiết, cái
cốt yếu là đức mến.
Tôi thiết nghĩ:
sự phân biệt “chính hay phụ” không thấy
có trong Tân Ước. Thay vì phân biệt,
tốt hơn nên hỏi Thiên Chúa có muốn chữa
lành con cái Ngài không? Đành rằng
đức mến là đặc sủng tuyệt
hảo, tôi hoàn toàn đồng ý; nhưng ai
có thể chối rằng việc chữa
lành là một phương tiện tuyệt
vời, qua đó, đức mến
được bày tỏ ra cho người
đang đau khổ? Đức mến không là
chuyện trên trời dưới bể,
trừu tượng, nhưng là điều
cụ thể như một người bệnh
được khỏi. Ơn chữa lành,
tự căn bản, là một ơn huệ
của lòng mến.
Trong các sách
Tin Mừng, động từ “Therapeuo: chữa
lành” xuất hiện 40 lần; và hơn
nữa, trong 12 trường hợp, động
từ “sòzò”, mà người ta
thường dịch là “cứu”, cũng
có nghĩa là “chữa lành”, tức
là việc “cứu chuộc”, gồm cả việc
“chữa lành”.
“Này con, hãy
vững lòng! Lòng tin của con đã
cứu (chữa) con” và người phụ
nữ đã được chữa khỏi
(được cứu) từ giờ
đó (Mt 9,22).
Và tất cả
những ai chạm tới gấu áo Chúa,
đã được cứu (chữa) (Mt
14,36).
“Đừng
sợ! Hãy tin mà thôi và con ông sẽ
được cứu (chữa)” (Lc 8,50).
Và nhiều
đoạn khác nữa, như Mc 3,4; 5,23-28; 6,56;
10,52; Yn 11,11; Cv 14,9.
Đức Yêsu,
khi cứu độ, Ngài cứu toàn
diện con người. Đức Yêsu không
đến để cứu linh hồn mà thôi.
Ngài lưu tâm đến toàn diện con
người, cả hồn và xác (xem
Đức Giáo Chủ Yoan Phaolô II, Thông điệp
“Sứ vụ Đấng Cứu chuộc”, số
14-15 xác nhận và nhấn mạnh quan điểm
này của Tin Mừng – Lời dịch giả).
1. Chúa Yêsu:
Trích dẫn
các câu Kinh Thánh nói về việc chữa
lành của Chúa Yêsu là điều dư
thừa. Ai cũng biết rõ sách Tin
Mừng, từ đầu tới cuối,
là một chuỗi dài những hành vi
thương xót của Chúa Yêsu: Ngài
chữa lành bao người ốm liệt.
Chúng tôi chỉ
muốn trình bày vài đoạn có một
ý nghĩa đặc biệt. Trước
hết, đoạn trình bày sứ vụ
Đức Yêsu:
“Thần Khí
Chúa ở trên tôi, bởi Người
đã xức dầu cho tôi, Người
đã sai tôi đem Tin Mừng cho người
nghèo khó, ban bố ân xá cho kẻ tù
đày, cho người đui mù
được thấy, cho kẻ bị áp
bức được giải oan, loan báo
năm hồng ân của Chúa” (Lc 4,18-29).
Chúng ta thấy
sứ vụ của Đức Yêsu là
cứu chữa, thể xác cũng như tâm
hồn, trong cũng như ngoài; và giải
phóng mọi gông xiềng làm con người
thành nô lệ, cách riêng nô lệ tội lỗi (Mc
4,23-25)…
Nơi khác,
Đức Yêsu còn nói: như thầy thuốc,
Ngài không đến cho người khoẻ
mạnh, song là cho người tật bệnh; không
cho người công chính, song cho kẻ tội
lỗi. Không ai có thể nghị luận về
sứ vụ của Ngài. Vấn đề là
nhìn nhận sự cần thiết của ơn
cứu độ Ngài đem tới. Chính
vì vậy, Ngài xót thương mời
gọi ta hãy trông cậy nơi Ngài:
“Hãy đến
với Ta, tất cả những kẻ lao đao
và vác nặng, và Ta sẽ cho nghỉ
ngơi lại sức” (Mt 11,28).
Tên của Ngài,
theo tiếng Hipri, là “Yêshua”, có nghĩa là “Thiên
Chúa cứu” (Cứu Chúa). Ngài là
Sự Cứu Độ toàn diện con người,
và tất cả mọi người.
2. Hội
Thánh:
“Như Cha
đã sai Thầy, Thầy cũng sai các con” (Yn 20,21).
Các Tông
đồ và các môn đệ của
Đức Kitô tiếp tục công cuộc cứu
rỗi của Ngài trong thời gian và không gian.
Họ được sai đi vừa để rao
giảng, vừa để chữa lành. Họ
không chỉ là những kẻ truyền bá
một lời nói, nhưng còn là
những kẻ mang sự cứu độ
của Chúa Yêsu. Hội Thánh không chỉ là
người loan truyền Tin Mừng đã
cứu độ ta, nhưng còn là
người mang chính ơn cứu độ
ấy (là bí tích của ơn cứu
độ) (Mt 10,5-8; Lc 9,16).
“Hãy chữa
các kẻ ốm đau trong thành! Hãy bảo
họ: Nước Thiên Chúa đã gần bên
các người!” (Lc 10,9).
Và ở
cuối sách Tin Mừng của Marcô, chúng ta
thấy sứ vụ này không những
được trao cho các tông đồ, cho các
môn đệ, mà còn cho “tất cả những
ai tin”:
“Hãy đi
khắp thiên hạ rao giảng Tin Mừng (cho
mọi loài thụ tạo! Ai tin cùng chịu Thanh
tẩy sẽ được cứu). Những
dấu lạ này sẽ tháp tùng các kẻ
tin: nhân Danh Ta, chúng sẽ trừ quỷ, nói
các tiếng lạ; chúng sẽ cầm rắn
trong tay, và dẫu có uống nhằm thuốc
độc cũng chẳng hại được
chúng. Chúng sẽ đặt tay trên kẻ
liệt lào và họ sẽ được an
lành, mạnh khoẻ” (Mc 16,15-18).
Câu cuối của
Tin Mừng Marcô không kết thúc Tin Mừng,
mà còn kéo dài đến cả chúng ta:
“Họ ra đi rao
giảng khắp nơi, có Chúa cùng họ
hoạt động và củng cố lời
bằng những phép lạ kèm theo” (Mc
16,20).
Một trong
những dấu ấn để nhận rõ chân
tướng một tông đồ đích
thực, đó là có các dấu lạ,
điềm thiêng và phép lạ (2Cr 12,12; Rm 15,19).
3. Các
Dấu Lạ:
Thật lý
thú, trong Tin Mừng thứ tư, Yoan không
nói đến phép lạ hay chữa lành,
mà nói đến “dấu lạ”. Dấu lạ luôn
dẫn ta đến ý nghĩa mà nó muốn
nói. Cũng như khói cho ta thấy lửa,
thì một phép lạ, một việc chữa
lành cho ta thấy Thiên Chúa đang có mặt
đó, đang hành động và cứu
chữa. Đó là những dấu
chứng thấy được của hành
động không thấy được từ Thiên
Chúa.
Việc chữa
lành là những ngọn hải đăng
trỏ cho ta thấy:
· Chúa Yêsu đang
sống hôm nay, và Ngài có cũng một
quyền năng như ở Samari và Galilê xưa,
để chữa lành các kẻ ốm liệt.
· Thiên Chúa
thương ta và muốn cứu chữa
toàn diện con người, cả hồn lẫn
xác.
· Chúa Yêsu là
Đấng Thiên Sai. Khi các môn đồ của Yoan
Tẩy Giả đến hỏi Đức Yêsu có
phải là “Đấng Mêssia” (Đấng Thiên Sai) không,
Ngài không đáp lời, mà bắt
đầu chữa lành mọi người bệnh
tật (x. Mt 11,2tt; Lc 7,21-22 rõ ràng hơn).
Thường
người ta không chấp nhận các phép
lạ và các việc chữa lành, vì
chúng đòi người ta phải chấp nhận
Chúa Yêsu và các yêu sách của Ngài.
Chấp nhận dấu lạ bao hàm việc nhìn
nhận ý nghĩa mà dấu lạ muốn nói
lên. Chính vì thế mà người ta
từ chối chúng.
Sau một kỳ
giảng cấm phòng, tôi trở về nhà
và thuật lại những việc lạ lùng
Chúa làm. Ở đấy có một linh mục
người Pháp nghe tôi cách chăm chú, song
vẫn không tin. Tôi kể lại cho ông nghe làm sao trong
Thánh Lễ cho bệnh nhân, Chúa đã cho bà
vợ của người lãnh đạo nhóm
cầu nguyện nói được, và bà
đã lên giữa công chúng làm chứng,
đang khi từ 4 năm rưỡi nay, bà bị
cấm khẩu không thốt ra tiếng.
Các việc
chữa lành không minh chứng tính xác
thực của đạo lý, nhưng đó
là dấu Thiên Chúa ra ray cứu chữa. Người
cứu chữa không phải để minh
chứng Người là Thiên Chúa, nhưng
Người cứu chữa vì
Người là Thiên Chúa.
Mọi dấu
lạ là để bày tỏ một điều
gì. Đó là mục đích của
những việc chữa lành mà Chúa
làm. Chúng nhắc cho chúng ta – ở
thời đại mà người ta tôn sùng
hiệu năng và chủ nghĩa thực dụng
– rằng: Thiên Chúa đang hiện diện
giữa chúng ta, và có thể làm
những điều lạ lùng. Chúng phô bày
quyền lực của Thiên Chúa, để
chúng ta phú mình hoàn toàn vào tay
Người, trong hết mọi khía cạnh
của cuộc sống trần thế.
Các phép
lạ là những dấu chỉ, đó là
điều chứng tá sau đây minh chứng:
Một chiều
nọ, tôi đến thăm một viên cảnh sát,
đại úy Munoz. Ông đang hấp hối trên
giường bệnh, không ăn uống gì
đã 50 ngày, mà chỉ uống rượu
từng chập mỗi 3 giờ. Chúng tôi
đã cầu nguyện cho ông, và Chúa đã
giải thoát ông khỏi tật nghiện
rượu cách lạ lùng.
Ông bỏ uống
rượu ngay tức khắc từ hôm
đó, và cũng không cần đi đến
nhà thương để tẩy độc. Tôi nhớ
lại lời này của sách Khôn Ngoan:
“Không phải cây
cỏ hay thuốc cao sẽ làm cho lành bệnh,
nhưng chính lời Ngài chữa lành
mọi sự, lạy Chúa!” (Kn 16,12).
Hôm sau, ông thay thế
chai rượu rhum bằng cuốn Thánh Kinh. Ông
vừa đọc, vừa chảy nước
mắt và nói: “Thiên Chúa thật tốt
lành biết bao!”
Nhưng việc
đó đã đem phiền toái đến cho
tôi, vì hôm sau, có những tiếng kêu la và
cãi cọ ngoài cửa nhà thờ. Các
bà vợ có chồng nghiện rượu
đang chen lấn nhau, và cố gắng lôi kéo
các đức ông chồng đến để
chúng tôi cầu nguyện cho họ. Một cảnh
tượng kỳ thú, khi thấy trong nhà
thờ những người nghiện
rượu đông hơn ở các tửu
quán.
Chúa muốn
giải thoát ông cảnh sát nọ như thế,
để thức tỉnh lòng tin của ông nơi
Danh Ngài; những điều đó không xảy
ra như vậy trong mọi trường hợp.
Các bệnh nhân nào có lòng trông cậy
nơi Chúa Yêsu cũng phải góp phần mình
vào. Không phải tất cả cảnh sát, công an
đều nghiện rượu như ông đại
úy Munoz; cũng vậy, không phải tất cả
những người nghiện rượu
được lành bệnh một cách
giống nhau.
Nhưng điều
quan trọng là qua một trường hợp
như của ông đại úy, niềm tin vào
quyền năng cứu chữa của Thiên Chúa
được tăng lên. Người là Đấng
có thể đổi mới đời sống
ta bằng cách nào Người muốn.
4. Phép
lạ và chữa lành:
Mọi việc
chữa lành không phải đều là phép
lạ của Chúa. Có những bệnh
được khỏi do lời cầu xin, thì
không thể gọi là phép lạ. Ta chỉ coi
là phép lạ khi có việc chữa lành
mà tất cả y khoa đều bó tay, song Chúa
thực hiện được. Trong
trường hợp Chúa thúc đẩy
tiến trình lành bệnh đến mau hơn
chữa bằng phẫu thuật, bằng
nghỉ ngơi, hoặc bằng cách nào
khác, chúng ta gọi đơn giản là
một sự lành bệnh. Vậy, mọi
sự lành bệnh nhờ cầu nguyện không
thể gọi là phép lạ.
Ở Lộ
Đức, trong muôn ngàn việc khỏi bệnh
đã xảy ra từ hơn một thế kỷ
nay, rất ít trường hợp được
chấp nhận là phép lạ, điều ấy
biểu hiện trong bản thống kê sau đây:
“Từ ngày
bệnh nhân Catarina Latapie được khỏi vào
tháng 3 năm 1858, đến ngày bệnh nhân Serge
Perrin được khỏi năm 1978, có 64 trường
hợp lành bệnh được Giáo
Hội xác nhận là phép lạ. Đang khi
người ta không quên rằng: cho đến 1972,
có đến 5.432 trường hợp khỏi
bệnh được ghi trong hồ sơ lưu
trữ.(*)
Một thí
dụ chữa lành bởi phép lạ là
trường hợp của Anita Siu de Sheffer.
Chúa làm điều mà y khoa bó tay.
Trong một tai
nạn xe hơi, 10 năm trước đó
ở Chí Lợi, một chấn thương
bộ não làm bà hoàn toàn mất vị
giác và khứu giác. Vì bà thuộc
thành phần xã hội khá giả, nên
đã chạy chữa ở những
bệnh viện khá nhất của Hoa Kỳ. Sau
nhiều lần khám bệnh, chữa trị,
các bác sĩ cho biết là không thể giải
phẩu, vì các dây thần kinh truyền tin của
những chức năng ấy quá tinh vi,
nhỏ hơn sợi tóc. Họ nói rõ
ràng với bà: chỉ có một phép
lạ mới giúp bà khôi phục hai giác quan
ấy. Bà mất hết hy vọng có thể
hưởng vị ngon, ngửi lại hương
thơm của nước hoa và bông hoa.
Trong một Thánh
Lễ cầu cho bệnh nhân ở Chitré (Panama),
Chúa thông cho chúng tôi biết nhiều lời
trí tri về những gì Chúa đang làm
cho cộng đoàn. Có một lời như sau:
- Ở đây,
có một bà đang bị một bệnh nghiêm
trọng. Bà sẽ được khỏi trong
đêm nay, và ngày mai, bà sẽ làm chứng
về việc hoàn toàn khỏi bệnh của
mình.
Ngay hôm sau, bà
Anita nhận thấy mình đã ngửi
được. Tỉnh giấc, bà
thưởng thức mùi hoa hồng vẫn
trồng bên cửa sổ và ngửi thấy
mùi cà phê từ bếp. Nhảy xuống
khỏi giường, bà kể việc kỳ
diệu ấy cho chồng nghe, bà ăn sáng và
mắt trào lệ, khi thấy mình nếm
được vị ngon của các thức
ăn, lần đầu tiên từ 10 năm sau tai
nạn.
Điều không
bác sĩ nào ở trần gian làm
được, Chúa Yêsu – Chúa Tể quyền
năng vô hạn – đã làm được.
Rồi, vừa
để rơi những giọt nước
mắt sung sướng, bà vừa nói
trước toàn thể cộng đoàn:
- Tôi có hai
đứa con nhỏ, nhưng chưa bao giờ
ngửi được mùi thơm của
chúng. Các bà mẹ có mặt đây,
các bà biết thế nào là mùi thơm
của con mình. Thì đây, sáng nay, tôi đã
đến gần chúng, đã hôn chúng, và
tôi bắt đầu ngửi được
mùi thơm của chúng.
Một chứng
minh rất đẹp khác về sự chữa
lành bởi phép lạ, được
chính đương sự diễn tả trong một
lá thư đề ngày 25-08-1981:
“Tôi bị bệnh
thấp khớp cấp tính nặng (arthrite
rhumatoide). Không nên lầm nó với phong thấp hay
sưng khớp xương thông thường, do tuổi
già và không có hậu quả nghiêm trọng.
Thấp khớp của tôi do những căn nguyên
bí ẩn và không thể chữa, với
những đau nhức ghê gớm, liên miên, thân
thể dần dần khô cứng, biến dạng,
và kết cục là nằm trên xe lăn…
“Tháng 10 năm
ngoái, cơn đau bắt đầu ở
mắt cá, hai đầu gối, và ở
cổ tay, với một sự mệt mỏi toàn
thân. Nghĩ rằng nó không trầm trọng, tôi
đi bác sĩ, và sau khi xét nghiệm, ông
tìm ra đó là bệnh thấp khớp.
Phòng xét nghiệm khuyên tôi nên đi Hoa Kỳ
để điều trị… Bác sĩ chuyên khoa, Aloso
Portuondo, tái xác nhận hồ sơ bệnh lý
nói trên và bảo là bệnh nan y, nhưng
chỉ có thể cầm chân không để cho bệnh
phát triển, nhờ một loại thuốc
muối kiềm vàng (sels d’or). Tuy nhiên, thuốc này
lại gây phản ứng tiêu cực: khắp
mình tôi nổi mề đay, rụng tóc và
móng chân…, lượng máu và bạch
huyết cầu trở nên bất bình
thường. Chính khi đó, cha Tardif
đến Paraguay. Tôi nghe cha giảng lần đầu tiên
trong nhà thờ Thánh An-phong-sô. Trong buổi
cầu nguyện chữa lành, tôi cảm thấy
trái tim tôi như sắp nổ tung ra, nó
đập mạnh đến nỗi tai tôi nghe
được. Lần thứ hai, xảy ra tại
nhà thờ thuộc thành phố của
Đại tá Oviedo. Một lần nữa, trong
buổi cầu nguyện chữa bệnh, tôi thấy
toàn thân run rẩy. Lúc ấy, cha nói rằng:
có hai phụ nữ bị bệnh thấp
khớp được Chúa chữa
lành. Cha bảo họ quỳ xuống. Thật ra,
lúc đó, tôi không có can đảm làm theo,
vì tôi không tin rằng cha nói đến tôi,
và cũng không tin lối chữa bệnh kiểu
này.
“Tôi đến
dự Thánh Lễ lần thứ ba,
những đau đớn của tôi đã
biến mất, và tôi không còn phải uống
liều thuốc nào. Mẹ tôi hỏi Sơ Marguerite
Prince về ngày cha Tardif rời khỏi đây,
và nhờ thế, chúng tôi đã đón
gặp cha ở phi trường. Cùng với
linh mục Anre Car, cha cầu nguyện ngay tại chỗ
cho tôi được khỏi bệnh. Cuối cùng,
cha nói với tôi:
- Con đừng
nói: “Tôi đang bị bệnh thấp khớp”,
nhưng hãy nói: “Tôi đã bị bệnh
ấy”; vì nay con đã được khỏi.
“Các đau
đớn của tôi đã hết, và tôi không
còn dùng một thứ thuốc nào
(lượng thuốc của tôi lúc đó
là 13 liều mỗi ngày và chích muối
kiềm vàng mỗi tuần).
“Tôi đi tái
khám, và được xét nghiệm;
kết quả là tôi đã khỏi hẳn.
Bác sĩ Nicolas Breuer, một người rất
có đức tin và cũng là bác
sĩ săn sóc tôi ở Asuncion, nói:
- Phải công
nhận rằng: ngoài khoa học ra, còn có
cái gì đó siêu việt hơn, và không
có gì là không thể được.
“Các bác
sĩ giải thích cho tôi rằng: người
bị bệnh ấy không bao giờ – dù trong
giả thuyết, họ có được lành
bệnh đi nữa – mất đi cái dị
dạng do bệnh gây ra trên thân thể…
“Còn tôi, mọi
dấu vết dị dạng ấy cũng biến
mất (Chúa thương tôi đến tận mức
ấy). Chỉ còn có một lời giải
thích duy nhất đúng: Đó là một
phép lạ của Thiên Chúa!…”
Ký tên,
Marie Thérese Galcao
de Baez
Ai nghĩ
rằng việc chữa lành là điều
phụ trong sứ vụ của Chúa Yêsu,
người ấy đã sai lầm hoàn toàn.
Ai cho rằng ngày nay, người ta không cần
những việc như thế, và việc cốt
yếu chỉ là loan báo Tin Mừng, thì
họ đã quên phương pháp mục vụ
của Chúa Yêsu.(*)
Chúng ta vạch
đủ mọi kế hoạch, và tìm hàng
ngàn phương thế, để lôi kéo ngày
càng nhiều người đã bỏ nhà
thờ. Chúng ta tổ chức lễ lạc,
hòa nhạc, quyên góp, chia sẻ, v.v…, và kết
quả chẳng được là bao. Chúa
Yêsu, Ngài chữa lành bệnh nhân và
người ta kéo nhau đến đông
đảo. Đông đến nỗi có lần
người ta đã trèo lên nóc nhà,
gỡ mái nhà của Phêrô để thả
người bất toại xuống, vì không cách
nào chen lách qua đám đông
được.
Hôm nay, hiện
tượng như vậy cũng xảy ra. Lúc
Chúa Yêsu chữa bệnh, đoàn lũ
người ta kéo đến đông đến
nỗi sân vận động không đủ sức
chứa. Chính khi ấy, chúng tôi loan báo
Nước Thiên Chúa cho họ. Kết quả
còn lớn hơn những phép lạ
chữa lành phần xác, vì những
dấu lạ của quyền năng Thiên Chúa làm,
không chỉ là một màn diễn để
người ta đến xem, nhưng để
giúp người ta canh tân đời sống
đức tin một cách hiệu nghiệm.
Đó chính là điều Đức
Tổng Giám Mục Tahiti nói, trong thư gởi
cho cha Bề Trên Giám Tỉnh của tôi. Đây tôi sao chép
trọn phần đầu thư ấy:
“Papeete, ngày
30-11-80
“Cha kính mến,
“Tôi vắng
mặt khỏi giáo phận suốt thời gian
cha Tardif đến đây, từ ngày 21 tháng 10
đến ngày 14 tháng 11. Khi trở về, ngày
26 tháng 11, tôi đã nhận thấy sự thay
đổi mà cha đã tạo ra.
“Tôi không nói
những gì cha Hubert, anh tôi, đã tả cho cha;
tôi chỉ muốn nói với cha rằng:
1. Số giáo dân
đi dự lễ ngày Chúa Nhật đã
tăng lên đáng kể.
2. Một bầu
khí đại kết đã được
tạo nên.
3. Đời
sống thiêng liêng nẩy nở hoặc tái sinh
khắp nơi.
4. Các cuộc
trở lại rất quan trọng, và các
lượt xưng tội trở nên rất đông
đảo.
5. Hàng giáo
sĩ, các nam nữ tu sĩ… đánh giá
rất cao những bài giảng của cha Tardif.
6. Nhiều cuộc
hôn phối đang chuẩn bị và sẽ giúp
hợp thức hóa vô số trường
hợp rối vợ, rối chồng; và
chắc chắn sẽ tạo nên một cuộc
canh tân đời sống gia đình.
“Chưa bao
giờ Giáo phận được một
làn sóng đức tin mạnh như thế.
Trước đây, chúng tôi tổ chức hai
cuộc họp Hội Đồng Tổng giáo
phận, một cuộc tổng xét Tông tòa,
những cuộc tĩnh tâm do các linh mục
tài đức đảm nhiệm suốt trong
vòng 15 năm nay; chúng tôi đã tổ
chức những cuộc biểu dương
đức tin khổng lồ… Nhưng chưa bao
giờ có được một kết quả
trong dân chúng sâu rộng bằng kết quả
của lần này.
Michel Coopenrath
Tổng Giám
Mục thành Papeete”
Chúng tôi xin
đơn cử một trong vô số ví dụ,
về điều xảy ra tại Tahiti:
Trong Thánh Lễ
cầu nguyện cho bệnh nhân, một người
mù chảy nước mắt khóc vào
lúc dâng Mình Thánh. Và khi ông ta chùi
nước mắt, ông bắt đầu
thấy. Gặp Chúa Yêsu, Sự Sáng thế
gian, ông đã tìm lại được
sự sáng con mắt. Sự kiện ấy
gây ấn tượng mạnh nơi anh Gabilou, danh ca
của Thái Bình Dương, giải nhì trong
cuộc thi Eurovision. Anh đã đăng tên dự
kỳ tĩnh tâm thứ hai, trong đó, anh
đã hoán cải, xưng tội và
rước lễ. Trong Thánh Lễ bế mạc,
anh lên làm chứng rằng:
- Ở đây
đã xảy ra nhiều việc chữa lành,
nhưng việc lớn nhất là việc của
tôi; vì Chúa đã chữa lành tâm hồn
tôi. Đã 16 năm, tôi sống xa đời
sống Kitô hữu, xa các Bí tích; nhưng
trong cuộc tĩnh tâm này, tôi đã gặp
Chúa Yêsu, và từ nay, tôi chỉ muốn
sống và ca hát cho Ngài.
Anh còn
lặp lại lời chứng của anh trên
đài truyền hình, và sau đó, một
lần nữa, tại sân vận động,
trước 20.000 người. Giờ đây,
anh loan truyền Tin Mừng bằng những
bài thánh ca đầy ơn sủng, kêu gọi
giới trẻ: Chúa Yêsu cũng là Chúa
của những ca sĩ và nghệ sĩ.
Những việc
chữa lành nhằm một mục tiêu rõ
rệt mà ta phải lưu ý. Đức
Tổng Giám Mục Brazzaville đã nêu rõ trong một
thư luân lưu gởi các họ đạo trong
tổng giáo khu của ngài. Chúng tôi trích
một đoạn dưới đây:
“Brazzaville, ngày
07-10-83
“Chúng tôi rất
hài lòng về sự giảng dạy của cha
Tardif. Cha đã sử dụng đề tài
kỷ niệm bách chu niên cuộc truyền bá Tin
Mừng ở Congo: canh tân đức tin. Các
bài giảng ấy thường có những
việc chữa lành kèm theo, chữa
lành thiêng liêng, tâm lý và thể xác. Quang
cảnh tuyệt diệu nhất trong buổi chữa
lành đó là nhìn thấy, đang lúc
cầu nguyện, những bệnh nhân
được khỏi, những người
bất toại đứng lên đi, người
câm nói được… Quả đúng là ta
đang sống thời Giáo Hội sơ khai
với Chúa Yêsu.
“Nhưng xin
đừng ai quên mục tiêu của những
dấu lạ Đức Yêsu làm, đó là
những bằng chứng để thức
tỉnh đức tin nơi những ai không tin,
và củng cố niềm tin của những ai
đã tin:
“Mắt các
ngươi có phúc vì được
thấy, tai các ngươi có phúc vì
được nghe. Ta bảo các ngươi:
nhiều vị tiên tri, nhiều người công
chính đã mong thấy điều các
ngươi thấy, mà đã không
được; muốn nghe điều các
ngươi nghe, mà đã không được
nghe” (Mt 13,16-17).
“Cha Tardif đã
giảng cho một Tin Mừng của sự
thật, chứ không lừa dối.
Được thấy các dấu lạ mà
không tin, đó chính là điều mà
Chúa Yêsu gọi là “tội chống lại Thánh
Thần”, vì người ta từ chối
sự thật… Vấn đề ấy thật
trầm trọng!
“Bài giảng
về quyền năng mà chúng ta đã trải
qua, sẽ còn để lại dấu vết sâu
đậm mà nhiều thế hệ người
Congo sẽ còn nói đến lâu dài, nhưng
người ta vẫn nói đến Chúa Yêsu
Kitô, đến lời giảng dạy và các
dấu lạ của Ngài.”
Barthelémy Batantu
Tổng Giám
Mục Brazzaville”
Tôi nghĩ
rằng những đoạn Thánh Kinh, và
ngay cả những lời chứng của
các thánh trong đời sống Giáo
Hội, đã quá đủ để khỏi
cần biện hộ hay đả kích các việc
chữa lành. Những câu hỏi nền tảng
phải là: “Tôi có tin rằng Thiên Chúa
có thể chữa lành tôi không? Tôi có tin
vào quyền năng chữa bệnh của Chúa
Yêsu có thể ngang qua tôi mà chữa
người khác không?”
Nhiều khi ta
sợ những kỳ công của Thiên Chúa
chỉ vì không hiểu chúng cho đủ.
Đức
Giám Mục thành Sangmelima, ở Cameroun,
đã có lần mời tôi giảng cấm phòng
cho linh mục. Ngài mời tất cả linh mục
giáo phận, nhưng một linh mục nọ nói
với ngài:
- Tôi không muốn
đi dự, vì ở đó,
người ta chỉ nói đến các
phép lạ và các phép lạ!
Đức
Giám Mục đáp:
- Cứ đi,
đừng sợ! Đề tài tĩnh tâm
không phải là chữa bệnh, nhưng là
cầu nguyện.
Linh mục ấy
chấp nhận đi dự, vì Đức
Giám Mục bảo đi hơn là vì xác
tín. Và cuộc tĩnh tâm bắt đầu, nhưng
ngày thứ ba, ông đứng lên
trước mặt các linh mục khác
và nói:
- Tôi bị bệnh
thấp khớp dị dạng nơi bàn tay,
đến nỗi không thể buộc dây giày. Hơn
nữa, tôi phải nói là lúc đầu, tôi
không muốn đến dự cuộc tĩnh tâm
này, ngại rằng người ta chỉ
nói đến phép lạ. Nhưng trong Thánh
Lễ hôm qua, tôi cảm thấy nóng ran ở đôi
bàn tay. Tôi muốn chúc tụng vinh quang Thiên
Chúa, vì tôi đã hoàn toàn được
khỏi… Đây tôi có thể cử động
bàn tay…
Rồi ông
cười và tiếp:
- Tôi không muốn nghe
nói phép lạ, thế mà chính tôi không
ngừng công bố những việc lạ lùng
của Thiên Chúa!
Tất cả
cử tọa đều cười và ca
ngợi Thiên Chúa, đang khi vị linh mục
cử động đôi bàn tay cách thoải
mái giơ cho mọi người thấy.
Thái độ
hợp lý của ta là phải tín thác
hoàn toàn trong tay Cha yêu thương. Người
có một chương trình tuyệt vời trên
chúng ta.
5. Lời
nguyện cho bệnh nhân:
Ngày 8 tháng 2
năm 1984, chúng tôi cử hành Thánh Lễ
cầu cho sức khoẻ của các bệnh nhân
sẽ đọc các trang sách này. Mời
họ hãy hết lòng tin kết hợp
với lời nguyện này, trong khi họ
đặt tất cả mạng sống trong tay
Chúa Yêsu:
Lạy Chúa Yêsu!
Chúng con tin rằng Chúa đang sống và
đã sống lại,
Chúng con tin rằng Chúa thật đang hiện
diện
Trong phép Mình Thánh nơi bàn thờ
Và trong mỗi con người chúng con.
Chúng con ngợi khen và thờ lạy
Chúa.
Chúng con tạ ơn Ngài, lạy Chúa,
Vì đã đến với chúng con
Như Bánh hằng sống bởi trời
xuống.
Chúa là sự sung mãn của cuộc
sống,
Chúa là sự sống lại và sự
sống,
Chúa là thầy, là sức khoẻ cho
người đau ốm.
Hôm nay, chúng con
muốn trình lên Chúa
Tất cả những bệnh nhân, độc giả
quyển sách này,
Vì đối với Chúa, không có cách
biệt,
Trong thời gian và không gian.
Chúa là Đấng hiện diện mọi nơi,
mọi thời
Và Chúa biết rõ mọi người.
Giờ đây, lạy Chúa,
Chúng con xin Chúa xót thương họ.
Xin viếng thăm họ qua Tin Mừng Phúc Âm
Được công bố trong sách này,
Để tất cả mọi người nhìn
biết,
Rằng Chúa đang sống trong Giáo Hội
ngày nay.
Lạy Chúa Yêsu, chúng con nài van Chúa,
Xót thương những kẻ đang đau
đớn trong thể xác,
Những kẻ đang đau khổ trong trái tim
Và những kẻ đang đau buồn trong tâm
hồn.
Bởi vì họ đang cầu xin và đang
đọc những lời chứng
Về những điều Chúa đang thực
hiện,
Bởi Thần Khí của Chúa
Đang đổi mới mọi sự trên
khắp địa cầu.
Hãy xót thương họ, lạy Chúa!
Ngay từ bây giờ, chúng con xin Chúa
Chúc lành cho họ và nhiều người
được khỏi bệnh.
Nguyện cho đức tin họ lớn lên,
Và lòng cậy trông của họ vào Chúa
được khơi dậy.
Xin cho họ mở lòng ra
Đón các việc diệu kỳ của tình
yêu Chúa,
Hầu họ cũng trở nên chứng nhân
của quyền năng
Và lòng thương xót Chúa.
Lay Chúa Yêsu, chúng con cầu xin Chúa,
Nhờ quyền lực những Thương
Tích Thánh của Chúa,
Cậy vì Thánh Giá Chúa,
Và vì Máu châu báu Chúa đã
đổ ra cho chúng con,
Hãy chữa lành thể xác họ, trái
tim họ, tâm hồn họ!
Hãy ban cho họ sự sống dồi dào!
Chúng con nguyện xin Chúa,
Nhờ lời chuyển cầu của Mẹ
Chúa,
Rất Thánh Nữ Đồng Trinh Maria,
Nữ Trinh của những nỗi thống khổ,
Mẹ đứng đó, hiện diện
dưới chân thập giá của Chúa,
Mẹ, người đầu tiên đã nhìn
ngắm các Vết thương Chúa,
Và là Đấng Chúa đã ban để
làm Mẹ chúng con.
Hôm nay, Chúa
ơi!
Chúng con xin trình lên Chúa trong lòng tin
Tất cả những bệnh nhân
Đã xin chúng con cầu nguyện cho họ
Chúng con xin Chúa làm thuyên giảm bệnh
tình họ,
Và cho họ được lành.
Chúng con cầu xin Chúa,
Để vinh quang cho Cha trên trời,
Hãy chữa lành những bệnh nhân sẽ
đọc sách này!
Hãy làm cho họ lớn lên trong đức
tin, đức cậy,
Và cho họ được sức khoẻ,
Để cho Danh Chúa được vinh hiển;
Ngõ hầu vương quyền Chúa tiếp tục
lan rộng,
Ngày càng nhiều hơn trong các tâm hồn,
Qua những dấu lạ và kỳ công của
tình yêu Chúa.
Chúng con xin
Chúa tất cả những sự ấy,
Lạy Chúa Yêsu, bởi vì Chúa là Yêsu!
Chúa đã tỏ cho chúng con biết
rằng:
Chúa đã gánh lấy trên mình
Tất cả các bệnh tật của chúng con,
Và nhờ những Thương tích
Thánh của Chúa,
Chúng con được chữa lành.
Chúa là Đấng chăn chiên tốt lành,
Và chúng con là những chiên con nhỏ bé
Trong đàn chiên của Chúa.
Chúng con tin chắc chắn
Chúa yêu thương chúng con,
Đến nỗi trước khi biết kết
quả của lời cầu xin này,
Thì với đức tin, chúng con nói
với Chúa
Ngay từ bây giờ rằng:
Cám ơn
Chúa Yêsu,
Vì tất cả những gì Chúa sẽ
làm qua cuốn sách này.
Chúng con đặt nó vào tay Chúa ngay
từ hôm nay.
Hãy dìm nó trong các Thương Tích
Thánh của Chúa!
Hãy bao phủ nó bằng Máu Thánh
Chúa!
Và ước gì qua sứ điệp
này,
Chính Trái Tim của Đấng Chăn Chiên Lành
Sẽ nói với trái tim của bao bệnh nhân
đọc sách này.
Vinh quang và ngợi khen Chúa, ôi Chúa Yêsu!
(*) “Chữa
lành trong sứ vụ của Giáo Hội”, trang
132, tác giả G. Seigneur, nhà xuất bản SOS, rue
du Bac, Paris.
(*) Thông điệp “Sứ vụ Đấng
Cứu chuộc”, số 14.
Tác giả: Emiliano Tardif